
Tác giả: Bát Trà Hương
Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341218
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1218 lượt.
Vậy bây giờ anh có thể cho em biết, hiện tại, anh ấy có gặp nguy hiểm không…..”
Giờ phút này Đại đội trưởng dịch nên trấn an cảm xúc của cô, thật sự, thật sự là anh nói không nên lời. Trong lònh anh hiểu rõ nhất, Cố Thừa Hiên sắp gặp phải một khó khăn vô cùng to lớn. Tử vong, vẫn luôn đi theo phía sau Cố Thừa Hiên, chỉ cần anh có một chút sai sót, cũng sẽ bị nó nuốt chửng.
“Em hiểu rồi……” Ninh Mông nghe thấy phía bên kia điện thoại im lặng, hốt hoảng nói, “Cảm ơn….Thật xin lỗi, đã quấy rầy…..”
“Em phải tin tưởng Cố Thừa Hiên!” Đại đội trưởng Dịch thấy cô sắp cúp điện thoại liền ngăn cản, “Thật sự là chúng tôi mang trên lưng suy nghĩ của một đám người. Chúng tôi không có lựa chọn nào khác, nếu như chúng tôi không đối mặt với những chuyện nguy hiểm, như vậy trả giá bằng tính mạng chính là mọi người…..Mọi người ở tiền phương bình an mà sinh sống, còn chúng tôi ở hậu phương đổi lấy bằng sinh mạng, thân thể khỏe mạnh và thậm chí còn là tuổi trẻ. Khi chúng tôi khoác lên người bộ quân trang, bắt đầu mang trên người huân chương, trong lòng chúng tôi rất rõ ràng, cái gì mới là quan trọng nhất, là trách nhiệm, nhưng cho đến bây giờ chúng tôi sẽ không lùi bước, chúng tôi cũng sẽ không hối hận. Bởi vì chúng tôi là LÍNH, ĐẶC, CHỦNG!”
Ninh Mông cầm điện thoại di động mà rơi nước mắt, cắn chặt răng nghẹn ngào nói, “Em hiểu rồi! Em tự hào chồng em là một quân nhân Trung Quốc!”
“Hiểu được là tốt rồi.” Đại đội trưởng Dịch thấy làm công tác tư tưởng cũng thông suốt, hai người lại hỏi han vài câu, cuối cùng Đại đội trưởng dịch nói, “Anh hy vọng thứ mà Cố Thừa Hiên giao cho anh thì vĩnh viễn sẽ không có cơ hội nằm trên tay em.”
“Thứ gì vậy?”
“Di thư.”
Ninh Mông nở nụ cười, không biết là vẫn lầm bầm lầu bầu với người ở bên kia điện thoại: “Vĩnh viễn em sẽ không nhận. Bởi vì anh ấy không nỡ khiến em khổ sở, em biết, anh ấy sợ nhất là em khóc.”
Khi Ninh Mông cuộn chăn im lặng suy nghĩ về Cố Thừa Hiên, anh đã di chuyển trong rừng hai giờ rồi. Tây song Bản Nạp là khu vực thuộc khí hậu rừng mưa nhiệt đới, quanh năm nhiều mưa, bởi vậy rừng rất rậm rạp. Vừa mưa xong, nước mưa tích tụ trên cây, Cố Thừa Hiên dùng tay lau trán, lại giở bản đồ ra xem, sau khi đã xác định phương hướng, bắt đầu đi về hướng đông nam.
Tại một góc đông nam của rừng Mưa có một gác tre, có hai người ngồi trước màn hình quan sát nhất cử nhất động của Cố Thừa Hiên.
“Hắn ta vốn là bộ đội đặc chủng……Không trách được……..” Người đàn ông trẻ tuổi nhìn Cố Thừa Hiên đã ngụy trang mà nở nụ cười.
“Xem ra, chuyện lần này Nham Ôn Nột làm không sai. Đến giờ mà hắn ta còn không phát hiện ra nắp ấm có máy theo dõi cỡ nhỏ.” Người đàn ông lớn tuổi có bộ dạng vô cùng dọa người, bên sườn mặt là một cái sẹo thật dài, lại có thêm vài phần thô kệch.
“Nham Ôn Nột có đáng tin không?” Người đàn ông trẻ tuổi hỏi, “Cố Thừa Hiên cũng không phải là nhân vật dễ đối phó đâu.”
“Có phát hiện ra cũng không sao cả……” Người đàn ông có sẹo cười to, “Tôi chỉ muốn nhìn xem bộ đội đặc chủng ưu tú này hợp lại có nguy hại gì không. Chỉ là chơi đùa mà thôi, đương nhiên là tôi rất hứng thú.”
“Ông nên rõ ràng, chúng ta không phải chơi đùa.” Người đàn ông trẻ tuổi nghiêm mặt nói.
“Chỉ cần cuối cùng tôi thắng là được, chuyện đã hứa hẹn sẽ do cậu quyết định.” Người có sẹo đứng dậy, vỗ vỗ vai người đàn ông trẻ tuổi nói, “Người trẻ tuổi, muốn giữ vẻ bình thản, quá nóng vội, sẽ hỏng việc!”
Bàn tay của người đàn ông trẻ tuổi nắm lại thành quyền, nổi gân xanh, mọi mỏng gắt gao mím lại thành một đường, thật lâu sau, mới thở dài một hơi, dùng tay tạo thành chiếc súng, hướng về phía Cố Thừa Hiên ở trong màn hình, mở ‘Súng’ ra, miệng nhẹ nhàng nói một tiếng ‘Đùng……’
Ninh Mông sau khi rồi giường, cũng không kiên trì ờ lại Vân Nam, đi theo Ninh Trí Ngôn ra sân bay. Trong lúc chờ máy bay, Ninh Mông xem tạp chí đến phát chán, lên tiếng chòa hỏi liền đi vệ sinh. Sửa sang lại một chút, khi đi ra ngoài, chỉ thấy một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện, nhàn nhạt cười với cô: “Tiểu Cửu, đã lâu không gặp.”
Ninh Mông nhớ tới lời của Cố Thừa Hiên, chỉ nhàn nạt gật gật đầu, xem như là có chào hỏi, tiện muốn vòng qua người anh ta mà rời đi.
“Điện thoại là tôi gọi.” Đột nhiên Tần Mặc cười thành tiếng, vẫn là tiếng cười nông cạn.
“Không muốn nhìn xem hiện giờ Cố Thừa Hiên như thế nào sao?” Tần Mặc tiếp tục chậm rãi nói, sau đó, hài lòng xoay người lại nhìn Ninh Mông, trong mắt đầy sợ hãi.
“Anh biết cái gì?” Ninh Mông cảm giác thấy hai tay mình đang kịch liệt run rẩy, lại cưỡng chế bản thân phải bình tĩnh.
“Hô hô, tiểu nha đầu, làm sao lại khẩn trương như vậy?” Tần Mặc đi lên phía trước, dựa vào vai cô, cúi đầu dán vào tai cô mà nói, “Không phải trước kia khi gặp anh em đều rất vui mừng sao, khi nói chuyện cùng với anh cũng rất vui vẻ sao?”
“Tần Mặc, tôi đã lập gia đình, còn nữa, tôi cũng rất yêu chồng mình!” Ninh Mông lui ra phía sau hai bước, kéo khoảng cách ra xa anh ta.
“Phải không?” Tần Mặc giận quá hóa cười, “Tôi đây cũng muốn làm chuyện tốt, cho em nhìn xem th