
Tác giả: Bát Trà Hương
Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341343
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1343 lượt.
ất an toàn”.
“Vì sao anh có thể khẳng định như vậy?”- Cố Thừa Hiên có chút mệt mỏi dựa vào sofa, nâng tay lên day day mi mắt.
“Trần Đạp Tuyết…..” Diệp Thanh Dương cười trở nên có chút chua xót, “ Chỉ cần Đạp Tuyết còn ở đó, Ba Tụng nhất định sẽ không làm phật ý cô ấy, đồng thời cũng cho phép Trần Nhất Thần nói cho cậu biết việc này, cũng có ý ngầm báo cậu biết cậu có thể cứu vợ cậu ra một cách an toàn”
Cố Thừa Hiên vẫn nhíu mày không nói lời nào, lẳng lặng lắng nghe.
“hơn nữa, cậu trở về tìm Ba Tụng cũng không có ích gì. Ba Tụng biết chúng ta biết mọi bí mật của hắn, nhưng lần này Trần Đạp Tuyết lại buộc hắn phải thả chúng ta đi. Như vậy trước tiên hắn sẽ rút lui khỏi nơi này, đến một nơi an toàn. NGười như Tần Mặc nếu dẫn theo sẽ là một gánh nặng, cậu cho rằng Ba Tụng sẽ dẫn Tần Mặc theo sao? Nếu hắn nhất định thả vợ của cậu đi thì Ba Tụng nhất định không dẫn theo hắn, Tần Mặc kia đã không còn giá trị lợi dụng…. Còn nếu Tần Mặc nhất định phải dẫn theo vợ của cậu, nhưng hoàn cảnh Ba Tụng hiện giờ không có khả năng dẫn theo vợ của cậu, bởi vì Trần Đạp Tuyết là tuyệt đối sẽ không đồng ý”.
Cố Thừa Hiên nghe Diệp Thanh Dương phân tích, mở choàng mắt. Diệp Thanh Dương chắc là lúc nãy đã nghe thấy nội dung cuộc điện thoại của mình nên đã biết được một số việc.
“Cậu không cần dùng ánh mắt đó nhìn tôi….”Diệp Thanh Dương vỗ vỗ vai anh nói, “Ba Tụng từng đưa cho tôi một cái đồng hồ, bên trong cái đồng hồ đó có một thiết bị bắt tín hiệu vệ tinh….Nếu tôi không đoán lầm thì….hiện tại trên người Ninh Mông cũng có một cái giống vậy”.
Diệp Thanh Dương vừa nói xong thì Cố Thừa Hiên từ từ đứng lên, nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ đeo trên tay của Diệp Thanh Dương. Diệp Thanh Dương không nói gì, chỉ quay lưng bắt đầu thu dọn đồ đạc, thật ra khi trốn đến đây họ cũng không mang theo gì bây giờ chủ yếu là chuẩn bị thuốc men, súng ống và đạn dược chuẩn bị cho cuộc cứu người.
Sau khi thu dọn xong, Diệp Thanh Dương kêu người phục vụ mang một tấm bản đồ đến phòng để nghiên cứu địa hình, Cố Thừa Hiên thì ngồi trên giường gọi điện thoại cho Ninh Trí Ngôn. Hai người trả phòng đi vào nội thành tìm đến khách sạn mà Ninh Trí NGôn đang ở. Đến khách sạn thì đã thấy Ninh Trí Ngôn đứng đợi sẵn, sau khi đưa hai người vào phòng thì mới tỉ mỉ kể lại toàn bộ câu chuyện cho hai người biết.
Cố Thừa Hiên lập tức quyết định, trước tiên là đến nhà Nham Nạp, Ninh Trí Ngôn sẽ ở đó đợi tin tức. Bởi vì Ninh Mông nếu có thể thừa cơ lẻn trốn được thì cô không quen biết ai ngoài Nham Nạp. Mà Diệp Thanh Dương sẽ dựa vào các mối quan hệ của hắn ở Vân Nam để tìm ra tung tích của Tần Mặc. Dù sao đối với Tần Mặc- một người lạ từ nơi khác đến sẽ không thể nào trốn được tai mắt của Diệp Thanh Dương.
Ba người lập tức chia nhau ra làm. Mà phía bên kia, Tần Mặc quả thật không biết chở Ninh Mông đi chỗ nào bây giờ. Ninh Mông nằm ở bang ghế sau ngước nhìn Tần Mặc một tay chống tay lái, một tay kẹp điếu thuốc, có chút buồn phiền mà vò vò đầu, hai tay len lén mà sờ tiền trong túi, đem con dao mà Trần Nhất Thần đưa cho cô nắm chặt trong lòng bàn tay
Bước Ngoặt
Đối với nơi này Tần Mặc không quá quen thuộc, vừa đi vừa dừng lại ở nơi có đồng hương để hỏi đường. Những lúc này, chính là thời cơ tốt nhất của Ninh Mông. Hai tay bị trói cùng một chỗ, không hành động được, cô đành phải dùng tay trái ra sức kéo dây thừng, để tìm ra một ít không gian để hành động.
Trần Nhất Thần sợ cô làm bị thương đến bản thân, nên đưa cho cô con dao nhỏ là dao trái cây, cô đành phải dùng một tay mở con dao ra. Một bàn tay hoạt động vốn là không linh hoạt, bây giờ bị lại bị dây thừng trói chặt, động tác lại càng thêm vụng về. Tần Mặc sau khi hỏi đường từ một người đồng hương, khi lên xe vẫn liếc nhìn Ninh Mông, thấy cô vẫn ngoan ngoãn cuộn mình nằm đó, không nói gì thêm, tiếp tục lái xe đi.
Cố Thừa Hiên và Diệp Thanh Dương đưa Ninh Trí Ngôn đến nhà Nham Nạp, xe vừa mới dừng ở cửa, chỉ thấy cô bé lần trước vội vã chạy ra đón, thấy Ninh Trí Ngôn, miệng ngọt ngào kêu: “Chú Trữ, chị Tiểu Cửu đâu? Tại sao chị ấy không đến cùng với chú vậy?”
Ninh Trí Ngôn miễn cưỡng cười rồi sờ sờ đầu Diệp Hương, nắm tay cô bé đi vào trong nhà. Cô bé quay đầu nhìn Cố Thừa Hiên, cảm thấy nhìn có chút quen mắt, nghiêng đầu suy nghĩ, bừng tỉnh hiểu ra liền ồ một tiếng: “Anh trai, lần trước anh đã đến nhà em!”
Hai người đều là đặc chủng tinh anh, tố chất cơ thể rất tốt, đi trong rừng cũng không tốn nhiều thời gian. Hai người cũng không ngờ tới, Ba Tụng đã sớm mang người bỏ chạy, bỏ lại những gác trúc kia, không để lại dấu vết gì. Hai người đi vào gác trúc trước kia Ba Tụng ở lại nhìn một chút, bên trong vô cùng bừa bãi, sắp xếp lại một chút, cũng không phát hiện thứ gì, hai người đành phải rút lui. Đi về phía trước vài bước, lại nghe tiếng phụ nữ khóc.
Hai người liếc nhau một cái, đi về phía phát ra âm thanh, Cố Thừa Hiên biết rõ đó không phải âm thanh của Ninh Mông, nếu là có một cô gái xuất hiện ở n