80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Tác giả: Đồng Hoa

Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015

Lượt xem: 1341998

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1998 lượt.

nhất, nhưng dù đã tận dụng các loại cơ hội, đến Quảng Châu, Thâm Quyến, quán bar ở Hong Kong. Nhóm ca sĩ trong quán bar đều là những chàng trai trẻ theo đuổi ước mơ âm nhạc của mình, rất nhiều người giống Vương Chinh, nhưng không phải là Vương Chinh.
Ban ngày La Kì Kì là thành phần tri thức, đứng đắn, nghiêm túc trong văn phòng, ban đêm liền biến thành cô gái hào phóng lưu luyến thanh sắc đêm tối, kết bạn kết bè, trò chuyện các loại tin tức đồn nhảm.
Trong đủ loại tin tức đường phố, cô đào móc được một chút tin tức về Vương Chinh, anh ta từng hát trong quán bar, tổ chức ban nhạc cùng mọi người, đã từng làm đĩa nhạc nhưng thất bại, sau đó, anh ta liền mai danh ẩn tích
Những người nơi đây đều là như thế, đột nhiên xuất hiện, dùng tên khác rất văn nghệ, chơi nhạc, nói về lý tưởng, một năm tuổi qua đi, lý tưởng càng đổi càng phai nhạt, rượu lại càng uống càng nhiều, một số người bỗng nhiên tỉnh rượu rồi biến mất, một số người lại gây tê bản thân rồi uống rượu quá độ đến ngộ độc, ngày ngày lởn vởn, giống một bóng ma lang thang trong những góc xó của thành phố.
Sự biến mất của Vương Chinh, chẳng phải là kết cục kém cỏi nhất. Nhưng, Hiểu Phỉ thì sao?
La Kì Kì gần như đã lục tung cả bầu trời và lòng đất, mà vẫn không có tin tức của cô ấy.
Cô thường đứng trên cầu vượt ở Quảng Châu vào lúc ba giờ sáng, hét to với cả thành phố: “Cát Hiểu Phỉ, cậu còn nợ tớ một bữa thịt dê nướng!”
Hét hết lần này đến lần khác, hét đến khàn cả giọng, câu trả lời dành cho cô là một chuỗi âm thanh ân cần thăm hỏi, thăm hỏi tổ tông ba đời nhà cô.
Thành phố này ồn ào náo nhiệt, ngày ngày đêm đêm đều có âm thanh, nhưng, nó vẫn không có âm thanh cô tìm kiếm.
Hơn một năm sau, dưới sự đề nghị của Trần Kính, cô đến trường Đại học Stanford học thạc sĩ quản trị kinh doanh, rời khỏi Quảng Châu.
La Kì Kì nắm lọ nhũ, chôn đầu vào đầu gối.
Thế giới này có một số việc sẽ có đáp án, nhưng có một số việc tựa như vĩnh viễn cũng không có đáp án. Hiểu Phỉ có phải sẽ trở thành câu đố vĩnh viễn không có đáp án trong cuộc đời cô? Cô không biết, cô chỉ biết là, cô sẽ vĩnh viễn mang theo cô ấy, cho đến lúc chết.
Thật lâu sau, Kì Kì mới đặt lại lọ nhũ vào hộp, tùy tay lấy một thứ từ trong hộp giấy ra.
Là một chiếc túi nhựa nhỏ màu trắng, sờ rất mềm mại, không biết chứa cái gì.
Kì Kì tràn đầy tò mò mở ra, thấy một chiếc váy đỏ chấm trắng. Cô che miệng lại, khiếp sợ nhìn chằm chằm.
Cô vẫn còn giữ cái này ư? Ngay cả chính cô cũng đã quên!
Cô không nhịn được đứng dậy, giơ chiếc váy lên, cẩn thận nhìn, nhiều năm như vậy rồi, mà chiếc váyày vẫn mới như trước. Cô so thử chiếc váy lên người mình, có vẻ vẫn vừa với cô.
Kì Kì lại không nhịn được nhảy vài bước, nếu Tiểu Ba gặp cô, cô nhất định sẽ mặc chiếc váy này, mời anh nhảy một điệu.
Theo bản năng, cô ngẩng đầu nhìn hướng bờ sông, đã là buổi chiều rồi, Tiểu Ba vẫn chưa xuất hiện.
Anh ấy sẽ đến chứ? Không biết nữa.
Có lúc Kì Kì nghĩ ra vô số lý do cảm thấy Tiểu Ba nhất định sẽ đến, có lúc lại nghĩ ra vô số lý do cảm thấy Tiểu Ba nhất định sẽ không đến.
Đêm qua cô từng lo âu vì chuyện này, bây giờ lại bắt đầu bình tĩnh, có tới hay không là lựa chọn của Tiểu Ba, chờ đợi hay không là lựa chọn của cô, điều cô có thể làm chỉ có thể là cố gắng hết sức để sau này không tiếc nuối.
Kì Kì gấp gọn chiếc váy lại, để vào trong túi, đặt xuống hộp giấy, nhắm mắt lại, sờ vào trong hộp.
Lúc này đây thứ cầm lên sẽ là đoạn kỷ niệm nào?
Một phong thư da trâu to màu nâu.
Cái này Kì Kì nhớ rất rõ, bên trong có liên quan đến Trương Tuấn, nhưng rốt cuộc nó có cái gì, cô lại nhớ không rõ lắm.
Vé vào Vạn Lý Trường Thành, vé vào Di Hoà Viên, vé vào Xà Quán ở Thanh Đảo…. Trên vé vào Tử Cấm Thành viết năm tệ, vé vào Di Hoà Viên mới mười lăm tệ, bây giờ chỉ sợ năm mươi tệ cũng không đủ.
Mấy tấm vé xem phim, không có năm, chỉ có ngày, có màu xanh lam, hồng nhạt, màu vàng, mỗi một loại màu đều có hai tấm vé, chỗ ngồi cũng là cạnh nhau. Đây là vé xem phim mà cô và Trương Tuấn từng dùng.
Kì Kì cầm vé, nhìn hết mặt trước rồi lại mặt sau, cô không nhớ được đã từng xem phim gì. Cô cũng không thể nhớ nổi, họ đã nói những gì, làm những gì trong rạp chiếu phim.
Tấm ảnh chụp ngày tốt nghiệp tiểu học, Trương Tuấn với mái tóc con nhím trên đầu, đứng ở giữa hàng cuối cùng, nhìn về phía màn ảnh, há miệng cười ngây ngô. Các nữ sinh đều đứng ở hàng trước, cô đứng ở góc ngoài cùng, trên mặt không có vẻ tươi cười, ánh mắt không nhìn màn ảnh, mà nhìn chằm chằm xuống mặt đất, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt
Kì Kì nhìn thấy vậy liền cười rộ lên, cô bé ngại ngùng, nhút nhát này thật sự là cô sao? Lại rất nhanh đã hiểu, đây chính là tấm ảnh duy nhất cô chụp cùng Trương Tuấn. Trong trại hè, có rất nhiều cơ hội chụp ảnh, cô cố chấp, không tự nhiên không chịu chụp. Có hai ba kiểu ảnh chụp chung, phim ảnh ở chỗ cô giáo Hình, khi về trường, cô giáo đó cũng quên chuyện này, không rửa ảnh cho họ, lúc ấy cô cũng không để ý.
La Kì Kì nắm ảnh chụp, khó chịu vô cùng, thời gian vui vẻ nhất