XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào

Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào

Tác giả: Tội Gia Tội

Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015

Lượt xem: 1341527

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1527 lượt.

ô ấy không giống anh, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, tính cách trầm tĩnh, có việc gì thích để ở trong lòng không biểu hiện ra mặt, dưới tình huống khẩn cấp anh vẫn có thể đủ bình tĩnh so sánh phân tích vấn đề. Ngay cả cảnh sát trông coi anh cũng không khỏi nói trước mặt anh ông ta chưa từng thấy người nào bình tĩnh như anh, đối với việc đó anh chỉ mỉm cười. Tính cách của Thiển Thâm cùng anh vừa vặn tương phản, gặp chuyện liền cực kì kích động, sẽ vơ đũa cả nắm xúc động làm việc, cô ấy bị nuông chiều có khi trở nên tự thích làm theo ý mình, ngạo mạn, nhưng… Tân Tử không tự ý thức khẽ cười, anh lại rất thích tính cách này của cô ấy, anh hi vọng Thiển Thiển của anh sẽ mãi mãi không thay đổi, cứ luôn luôn duy trì tính cách tuỳ hứng như vậy.
Nhưng, hiện tại anh bắt đầu lo lắng, Thiển Thâm nhất định đã đến tìm anh, cũng nhất định bị chặn ở ngoài cửa, anh sợ với tính cách của cô ấy mới đầu có thể chịu đựng, nhưng càng về sau sẽ không nhịn được nữa trở mặt với cục cảnh sát. Huống chi chính cô ấy cũng bị chuyện phiền toái quấn lấy thân, khi anh bị bắt đến cục cảnh sát cô ấy còn đang bị sốt, nghĩ tới đây đáy lòng Tân Tử không khỏi nôn nóng, tâm tình mấy ngày liên tiếp bình tĩnh như nước xuất hiện một chút rối loạn. Anh nhớ khuôn mặt cô ấy quá, muốn nói cho cô ấy biết không cần hoảng loạn, anh không sao đâu, còn muốn nói với cô ấy, không nên vì anh mà huỷ hoại bản thân, không khoẻ liền thay anh tìm một luật sư khác đứng toà giùm anh, anh cũng muốn nói cho cô ấy biết, anh rất nhớ cô ấy, xin lỗi vì khi cô ấy cần anh nhất anh lại không có cách nào ở bên cạnh động viên cổ vũ cô ấy trái lại lại phải để cô ấy quan tâm đến mình.
Anh đoán, Thiển Thiển nghe được những lời này của anh nhất định sẽ hung hăng lườm anh, sau đó đôi mắt lại đỏ hồng, nhưng, sẽ không rơi nước mắt.
Tân Tử cũng không hề phủ nhận, thẳng thắn nói: “Con chỉ đoán.”
“Ah?” Người nọ nghe vậy rất thích thú, hỏi: “Nói lý do của con xem?”
“Rất đơn giản, Ba có thể trực tiếp vào đây gặp con.”
“Chỉ có vậy?”
Tân Tử thầm nghĩ một chút, mới nói: “Ba có đủ thể lực để đánh ngã con.”
“Còn gì nữa không?”
“Hết rồi.”
Tầm mắt của người kia dừng lại ở trên mặt Tân Tử, ánh mắt chậm rãi xẹt qua anh, người này ý chí rất mạnh, đừng nhìn thấy ông ta nhìn bạn ánh mắt không chớp mà vội vàng căng thẳng, ông ta từ từ mở miệng: “Kẻ thù của con và Thiển Thâm xem ra không ít. Có điều, ta không tính là một trong số đó.”
Tân Tử cũng không giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt ai, nói thẳng: “Nghê tiên sinh, ngài tới vì điều gì?”
Nghê Đạo Viễn lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hít vào thở ra, làn khỏi ngăn cách tầm mắt hai người bọn họ, tiếp theo đó giọng nói của ông ta trở nên xa xưa đứng lên: “Con thấy chuyện này thế nào.”
Tân Tử trả lời rất quả quyết: “Con bị hãm hại.”
Nghê Đạo Viễn khẽ cười, lắc đầu nói: “Toà án sẽ không chỉ vì một câu nói của con như vậy mà phán con vô tội. Con cũng sẽ không ngốc nghếch đến độ nghĩ cây ngay không sợ chết đứng chứ, thế giới này trắng đen cũng có thể đảo lộn cả.”
Tân Tử không chút hoang mang nói: “Con biết, kẻ đó muốn nhằm vào con, con cũng đã sớm phát hiên khi hắn bắt đầu có hành động với công ty của con. Từ việc thu mua cổ phần công ty để thu hút sự chú ý của con, đến mục đích thật sự, muốn để con bị tình nghi rửa tiền.”
Nghê Đạo Viễn gạt tàn thuốc, bụi phất phơ bay xuống: “Xem ra con cũng không ngốc, suy nghĩ rất rõ ràng. Vậy làm sao bây giờ, tính ngồi chờ chết sao, hay là chờ Thiển Thâm cứu con ra?”
Nhắc tới Thiển Thâm, trong mắt Tân Tử phủ lên một tầng thần thái khác thường: “Cô ấy sao rồi, có khoẻ không? Có còn ốm không?”
Trong lòng Nghê Đạo Viễn thầm ngạc nhiên, trong tâm niệm của thằng nhóc này không phải là vụ án của mình, trái lại lại là tình hình đứa con gái thích tuỳ hứng kia của mình.
Ánh mắt nhìn Tân Tử có thêm vài phần tán thưởng, Nghê Đạo Viễn trả lời: “Gần đây nha đầu kia bị bệnh, có vẻ cũng khá mệt. Có điều, con cũng không cần quá lo lắng, bệnh cũ của nó với vì chuyện kia còn chưa khỏi, lại tái phát, thân thể hơi yếu.”
Tân Tử nghe xong lông mày lập tức nhíu chặt lại: “Nghê tiên sinh… Con có thể xin ngài thay con chuyển một câu tới Thiển Thiển không?”
“Con nói đi.”
Tân Tử vô cùng thành khẩn nói: “Làm phiền ngài nói cho cô ấy biết không cần vì con mà huỷ hoại sức khoẻ bản thân, hay là xin đổi luật sư đi, còn nữa, bảo cô ấy không nên lo lắng quá, con không sao.”
“Làm sao con biết sẽ không sao, phải biết rằng rất có thể con sẽ phải ngồi tù thêm mười năm có lẻ nữa. Đến lúc đó con bảo Thiển Thâm phải làm sao bây giờ, chờ con mười năm? Những lời này của con, ta sẽ không chuyển.” Nghê Đạo Viễn ném đầu mẩu thuốc lá đi, di di giày lên, gót giày hung hăng giẫm giẫm hai cái.
Tân Tử xem ra mặt gặp biến vấn không sợ hãi: “Lâu như vậy rồi mà kẻ đó vẫn còn chưa có động tĩnh gì có phải còn đang do dự nên xử lý con như thế nào, điều đó nói lên chuyện này còn có dư âm gì đó, hơn nữa, khi con còn ở trong công ty không phải chẳng làm gì chỉ chờ người đến bắt.”
Nghê Đạo Viễn cười cười không đưa r