
Tác giả: Tội Gia Tội
Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015
Lượt xem: 1341517
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1517 lượt.
a ý kiến, ánh mắt sâu xa, diễn cảm khó có thể hiểu được: “Ta hiểu rồi, được, ta cho phép con.”
Trong nháy mắt Tân Tử khẽ giật mình khó hiểu.
Nghê Đạo Viễn đứng dậy đứng trước mặt anh, vỗ vỗ bờ vai của anh, nói: “Vốn dĩ ta định nếu con là một con chuột nhắt nhát gan, hoảng hốt chạy bừa, bất kể con có vô tội hay không, khi trở về ta lập tức bảo Thiển Thâm ly hôn với con. Nhưng, hiện tại xem ra, con cũng có chút gan dạ, cũng không phải loại người hữu dũng vô mưu. Ta đã nói với Thiển Thâm lần này sẽ không giúp nó, nhưng, chuyện này có vẻ sẽ gây ra những chuyện không thể cứu vãn, ta cần phải ra tay giúp con một phen.”
“Ôi chao.” Nghê Đạo Viễn đè Tân Tử đang nhanh chóng muốn đứng dậy xuống nói tiếp: “Giúp như thế nào ta tự có cân nhắc, cũng không phải là đại ân gì, chỉ là chỉnh đốn kẻ đó một chút, không nên làm việc quá đáng.”
Tân Tử rốt cuộc bày ra vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí trong lúc nhất thời còn có chút ngây ngốc.
Nghê Đạo Viễn biết ai hành hạ anh, nhưng vẫn duy trì im lặng.
Như vậy, ông ấy thật sự muốn nhân cơ hội này để thử anh, mỗi một câu ông ta nói đều ẩn chứa thâm ý. Tân Tử không nhịn được lập tức toàn thân toát mồ hôi lạnh, may mà vừa rồi anh tương đối trấn định, gặp nguy không loạn, nếu không không biết sẽ dẫn tới kết quả gì.
Mà người kia dường như không phát hiện ra vẻ mặt kinh ngạc của anh, thu hồi bàn tay đặt trên vai anh, nói tiếng giữ gìn sức khoẻ, liền tiêu sái rời đi.
Ngày bị giam tiếp đó, vẫn là gian phòng kia, vẫn là cảnh sát luân phiên trông coi, điều khác biệt duy nhất chính là cơm nước từng bữa dần tốt lên, từ một bát cơm đã tăng lên thành hai bát cơm, thức ăn cũng tăng lên, Tân Tử không nghĩ nhiều, đưa tới cái gì ăn cái đó.
Ngày thứ ba sau khi Nghê Đạo Viễn tới hỏi thăm, cuối cùng cửa lớn đóng chặt chỉ dùng để đưa cơm cũng mở ra, một cảnh sát đi tới nói: “Ra ngoài, có người tới thăm anh.”
Không kịp ngạc nhiên, Tân Tử lập tức đi theo cảnh sát vào một phòng khác dùng để tiếp khách. Trên đường đi anh vẫn còn đang suy nghĩ xem lần này là ai đến thăm anh, nhưng cửa còn chưa mở ra hết cỡ, bóng lưng quen thuộc kia xuất hiện trên mi mắt, mạch máu bình thường trong người anh chồm lên, thậm chí dường như không thể khống chế nổi tâm tình bước nhanh về phía trước, nhưng mà cánh tay của đồng chí cảnh sát rõ ràng ngăn lại trước ngực anh, ánh mắt hơi uy nghiêm, Tân Tử thu hồi bước chân, nở nụ cười xin lỗi, ngoan ngoãn theo quy củ đi vào.
Trước bàn vuông, Thiển Thâm mặc một bộ đồ công sở màu xám nhạt, tóc dài búi lên, dung nhan xinh đẹp thoa thêm chút phấn, nhưng vẫn nhận ra cô ấy hơi gầy, cũng tiều tuỵ đi không ít, Tân Tử nhất thời đau lòng. Ngồi bên cạnh cô ấy còn có Nghê Uyên, mặc một bộ âu phục đơn giản cùng màu, trên mặt dửng dưng, nhìn thấy anh bước vào cũng không có phản ứng gì, ánh mắt lướt qua trên người anh, lại nhìn xuống dưới tay của mình. Tự nhìn lại bản thân, mấy ngày nay không hề tắm rửa, mặc dù không quá rối bù, nhưng như vậy trông khá không vừa mắt.
Anh ngồi xuống trước mặt Thiển Thâm, nhưng mà đối mặt như vậy, anh lập tức lại không biết nên nói gì. Một ngày không gặp tựa ba thu, tâm tình của anh tự nhiên rất kích động, hình như có thuỷ triều không ngừng tuôn ra bên ngoài, nhưng mà ngoài miệng không thốt nên lời, cho dù có cả ngàn lời lời nhưng trong lòng xoay chuyển nửa ngày lại quay về, vẫn không dám mạo hiểm nói ra.
Sau khi Tân Tử ngồi xuống Thiển Thâm mới ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt của anh tái nhợt, quần áo trên người cũng xộc xệch dơ bẩn, nhưng mà trong mắt vẫn rất có thần, bên môi ấn chứa nụ cười ôn hoà thanh nhã, khi nhìn cô cô có thể thấy được trong mắt của anh ẩn sâu lo lắng cùng vướng bận, cho dù anh chưa nói một câu.
Còn cô nhất định phải mở miệng nói trước khi anh nói ra, nếu không, cô sợ chính mình cũng không thể đem những lời tiếp theo nói ra cho hết được.
Cô khẽ cúi mắt xuống, nói: “Hai ngày nay, tôi đã nghĩ rất nhiều.”
“Uhm… anh cũng…”
“Cuối cùng tôi cũng phát hiện ra, cứ tiếp tục như vậy không phải cách hay.” Giọng nói của cô cao lên ngắt lời anh.
Chẳng biết tại sao, Tân Tử đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.
Không ngờ không giống như vẻ mặt lo lắng, cũng không có tức giận phát điên như trong tưởng tượng, người ngồi đối diện dường như không cố ý tạo khoảng cách xa lánh giữa bọn họ, lời nói âm điệu vững vàng làm cho người khác hoảng hốt.
“Tôi mệt mỏi.” Cô há miệng thở dài, tạm dừng một chút, nói: “Tôi rất buồn, nhưng, tôi không thể không đưa ra quyết định này, chúng ta chấm dứt đi.”
Cái từ chấm dứt này có rất nhiều ý nghĩa.
Chúng ta chấm dứt vụ án này đi, hoặc là, chấm dứt chuyện bị giam ở đây, hoặc có thể là, cô ấy không có quyền nhận vụ án này, tìm người khác đi…
Mặc kệ có nhiều gượng ép, Tân Tử vẫn tiếp tục nghĩ như vậy, nhưng nghĩ như thế nào cũng không thể đem dòng suy nghĩ đẩy lên thêm một tầng nữa, giống như những ý nghĩ này đi đến dây thần kinh nào đó ở trong đầu liền bị đánh bật ra, những u ám ở tầng đáy che khuất bầu trời đem lý trí c