
Tác giả: Tội Gia Tội
Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015
Lượt xem: 1341420
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1420 lượt.
ng tạo nên không khí lãng mạn của sảnh tiệc, thảm đỏ thật dài như là không có điểm cuối cùng, còn có không biết bao nhiêu bó hoa thạch anh chói mắt được bọc gói để trên mặt bàn, nhìn thấy tất cả chuyện này, trong lòng cô vừa rồi vẫn còn một chút trấn tĩnh nháy mắt hốt hoảng, một hôn lễ tốt đẹp đến như vậy, nếu thật sự là của cô, dường như không tồi.
“Cô dâu, mời tiến vào.”
Thấy cô dâu vẫn ngây ngốc đứng ở cửa bất động thật lâu, người phụ trách điều khiển chương trình Hạ Quý nhịn không được nhắc nhở một câu.
Lương Thiển Thâm ngẩng đầu, lúc này mới hiểu được chính mình đang ngẩn người, hai cô bé phù dâu đang nâng làn váy thật dài của mình cũng oan ức phải đợi một lúc lâu, đang mê mẩn ngẩng đầu lên nhìn cô chằm chằm. Cô vội vàng sửa sang lại nét mặt thật tốt, âm thầm thở sâu một hơi, nhấc chân lên bình tĩnh tự nhiên đi lên phía trước. Tiếng vỗ tay lại vang lên, mấy trăm con mắt toàn bộ chăm chú vào trên người cô.
Mà cô chỉ nhìn chằm chằm cái thân ảnh màu trắng vẫn đứng ở phía trước kia.
Dáng người cao gầy mảnh khảnh, khuôn mặt góc cạnh nhưng trắng xanh, lúc không cười rất cứng nhắc, nhưng mà chỉ hơi cười một chút, liền dịu dàng như nước.
Người kia một tay đút túi quần, một tay đặt ở bên eo, ánh mắt dịu dàng như nước thấm vào trên người cô liền không hề thu hồi lại, sắc môi nhạt màu khẽ cong lên, vẫn duy trì nụ cười thanh nhã.
Sự kiện Lương Thiển Thâm cuối cùng cũng lắng xuống, hiệu trưởng ra mặt cùng bạn đồng môn Lương Tất Trường nói chuyện thật lâu, cuối cùng bạn đồng môn Lương đưa ra các quyết định “Hối cải để làm người mới”, “Làm người một lần nữa”, “cam đoan” không bao giờ gây chuyện thị phi. Cho nên, sau một tuần lễ, trên bảng thông báo ở tầng một dán một tờ thông báo xử phạt, Lương Thiển Thâm lại trở lại lớp để đi học.
Trong thời điểm cô đi vào phòng học, những người đi qua tất cả giống như đều là dụng cụ quét hình tia X-quang hướng về phía cô cuồng quét một trận, tóc đã nhuộm trở lại, tuy rằng vẫn rất hung hăng càn quấy mặc quần áo của mình, có điều dù sao cũng gắn huy hiệu trường ở bên ngoài. Cô nhìn không chớp mắt đi đến chỗ ngồi của chính mình, lại nhìn thấy trên bàn đã để sẵn hộp bút cùng sách giáo khoa —— Có người chiếm chỗ của cô.
Lương Thiển Thâm thật muốn ngửa mặt nhìn trời cười dài, vài ngày không tới lớp chẳng lẽ lại trở thành cô thật sự thôi học.
“Ai?” Thiển Thâm hất cằm hỏi Mạc Thiên.
Mạc Thiên vô tội mà đem mặt từ trên quyển sách tiếng anh chuyển dời đến trên người của cô: “Cái này… ngày hôm qua có học sinh mới vừa mới chuyển tới.”
“Mấy cô cậu chỗ kia, sao lại thế này, chuông kêu rồi, mau ngồi xuống.” Thấy giáo ôm một chồng bài thi đi đến.
“Thầy Lý, cô bạn học này nói đây là chỗ của cô ấy.”
Lương Thiển Thâm chẳng muốn nhấc mí mắt lên nhìn cái lão yêu quái kia.
“Ah, Lương Thiển Thâm, trò đã trở lại.” Giống như hơi chút kinh ngạc, sau thầy giáo nói: “Trò nhường một chút đi, uhm… chỗ của Hiểu Kiệt ở phía sau kìa.”
“Dựa vào cái gì?” Thiển Thâm vỗ mạnh xuống bàn, mai mắt mở to nhìn trừng trừng thầy giáo: “Đây là chỗ của em.” Cô nhấn mạnh gằn hai tiếng “của em.”
Thầy giáo và Thiển Thâm nhiều lần có mối “thù sâu như biển”, từ lâu đã kết thành đống lớn, ở trước mặt cả lớp Lương Thiển Thâm cũng không giữ thể diện cho ông ta như vậy, khiến cho ông càng thêm uất nghẹn, đang muốn bùng nổ, không ngờ học sinh mới mở miệng nói trước: “Bỏ đi, em ngồi ở chỗ kia được rồi.”
Một câu nói, hình tượng của Trang Thanh Hứa ở trong mắt mọi người lập tức cao lớn lấp lánh.
Lương Thiển Thâm vênh vênh váo váo tiếp tục ngồi ở trên ghế không để ý tới những ánh mắt giống như súng máy đang bắn phá tới ở xung quanh.
Qua hai tiết học, Thiển Thâm mới hỏi: “Cái tên kia là ai? Rất đẹp trai đó.”
Mạc Thiên đang uống sữa tươi, thiếu chút nữa phun ra, vẻ mặt cậu ta nhìn lướt qua giống như vừa gặp phải quỷ vậy.
“Để làm chi, cậu có ác tâm hay không.” Thiển Thâm chán ghét tránh sang một bên nhìn cái khóe miệng còn đang nhỏ giọt sữa của Mạc Thiên.
Mạc Thiên lấy khăn tay lau lau, hỏi lại một lần nữa: “Cậu muốn nói đến Trang Thanh Hứa?”
Thiển Thâm tiếp tục lật xem tạp chí, vừa tùy miệng hỏi: “Uhm, chính là tiểu tử đó, tại sao hết học kỳ rồi mới chuyển tới?”
“Nghe nói là vừa chuyển nhà đến nơi này.” Mạc Thiên quệt quệt môi, hỏi: “Cậu cho rằng cậu ta rất tuấn tú?”
Thiển Thâm nghiêng mặt qua nhìn cậu ta, vẻ mặt bí hiểm, cuối cùng đưa ra một câu: “Đẹp trai hơn so với cậu.”
Chuyển kể rằng, học sinh Trang chuyển đến không đầy một tuần lễ, lập tức nhậm chức nhân vật quan trọng trong nhà trường, cùng với hai vị đàn anh cũ trở thành bộ ba quyền lực. Thiển Thâm cùng với một đàn anh trong đó từng có một đoạn mờ ám, có điều sau đó không biết nguyên nhân gì Thiển Thâm bỗng nhiên trở mặt với anh ta, từ đó về sau gặp nhau giống như người xa lạ.
Tiểu Trang quả thật là một người tráng kiện có chí tiến thủ, bừng bừng sức sống, tích cực phấn đấu, là một thiếu niên anh tuấn sáng lạng, tính cách đặc biệt hướng