
Bà Xã Xinh Đẹp Và Con Trai Thiên Tài
Tác giả: Lăng My
Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015
Lượt xem: 1341459
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1459 lượt.
ng thoảng cứ lẳng lặng lan tỏa khắp gian phòng. Cô ta điềm nhiên mỉm cười, nhìn Ân Tấn Minh: “Thế nào? Tôi mặc bộ này có đẹp không?”.
“Rất đẹp”, Ân Tấn Minh mỉm cười, để cô ta bước vào phòng. Anh liền lấy tập tài liệu vừa mới thu dọn lại trước đó ra, đưa cho An Thư Mỹ nói: “Trước tiên cô nên xem qua cái này. Chiều nay tôi đã xem kỹ tập tài liệu này. Trên giấy tờ thì không có vấn đề gì, vấn đề chủ yếu là cách thực hiện nó trong thực tế!”.
An Thư Mỹ ngồi trên sofa, nhìn Ân Tấn Minh mỉm cười, không nói.
Ân Tấn Minh thấy cô ta không định đưa tay ra nhận lấy, liền tiện tay đặt tập tài liệu lên bàn, rồi ngồi xuống ở một góc khác của sofa. Anh bắt đầu trình bày những vấn đề mà anh và những nhân viên cốt cán của anh gặp phải trong quá trình thực hiện kế hoạch.
Ân Tấn Minh không dùng bản kế hoạch này để giải thích, vì lúc đầu khi kế hoạch được soạn ra, An Thư Mỹ cũng đã xem qua, cô ta còn tham cả vào khâu viết kế hoạch nữa, vì thế nội dung trong đó cô ta biết rất rõ. Nói không chừng đây có thể là phương án cuối cũng, hay là kết quả mà cô ta và Trần Tử Nam đã thương lượng. Ân Tấn Minh không muốn nói rườm rà, chỉ tập trung vào những vấn đề chính.
An Thư Mỹ hoàn toàn không có ý kiến nào trước những nội dung mà anh trình bày. Cô ta luôn cười như hoa nở vậy, bộ dạng sâu hiểm khó dò. Ân Tấn Minh không biết rốt cuộc cô ta muốn biết điều gì. Những vấn đề mấu chốt anh đều đã trình bày, vì thế liền hỏi: “Cố vấn An, về cơ bản là như thế, cô xem còn muốn biết rõ hơn về vấn đề gì nữa không? Chúng ta có thể cùng nhau thảo luận!”.
“Gọi tôi là Thư Mỹ”, An Thư Mỹ vô tư cười nói, nhìn Ân Tấn Minh bằng ánh mắt như hoa bay ngập trời, khiến anh vội vã di chuyển ánh mắt sang một hướng khác.
Cô ta tươi cười, cơ thể khẽ nghiêng dựa vào anh, giọng nói nhẹ tựa gió thoảng bên tai: “Tấn Minh, thực ra tôi không hứng thú với chuyện này. Tôi tin, anh có thể làm cho mọi chuyện trở nên tốt đẹp, ý kiến của tôi cũng chẳng thể giúp được anh, cũng chẳng thể làm gương cho anh soi được. Anh chỉ cần mạnh dạn làm theo những gì anh nghĩ, tôi nhất định sẽ ủng hộ anh!”.
Câu nói này nằm ngoài dự liệu của Ân Tấn Minh, ánh mắt anh sắc nhọn lia thẳng về phía An Thư Mỹ.
An Thư Mỹ cười “khì khì”, liếc xéo anh, ánh mắt thoáng chút bối rối, lời nói sắc bén: “Tấn Minh, tôi cùng anh đi công tác, anh cho rằng tôi là tai mắt mà Trần tổng sắp xếp ở bên cạnh anh phải không?”.
“Sao có thể như thế được?”, Ân Tấn Minh cười “ha ha” nói, dù trong lòng sớm đã xác định như vậy rồi cũng chẳng có người nào ngốc nghếch mà lại đi thừa nhận cả. Anh đành nói dối để được qua ải, “Trần tổng phái cô đến giúp tôi, là mong cô giúp tôi về cách đánh giá về chuyên môn nghề nghiệp, giúp đỡ tôi mở rộng thị trường Hoa Bắc thôi!”.
An Thư Mỹ không cười, cô ta rất nghiêm túc nhìn anh, khiến Ân Tấn Minh phải né tránh ánh mắt đó, yếu ớt nói: “Tấn Minh, anh cảm thấy tôi rất tệ có phải không?”.
“Sao có thể như thế được?”, Ân Tấn Minh cố cao giọng.
“Tấn Minh, anh hận tôi lắm phải không? Hân tôi đã hại anh và vợ anh phải ly hôn”, giọng của An Thư Mỹ rất nghiêm túc, mang theo chút cầu khẩn, “Tôi thừa nhận, đúng là tôi đã làm kẻ tiểu nhân đứng giữa hai người. Nhưng, nếu tình cảm của hai người bền chặt thì kẻ tiểu nhân như tôi cũng có tác dụng gì. Nói tôi phá vỡ hôn nhân của hai người, chẳng thà nói rằng tôi là viên đá thử vàng, thử thách cuộc hôn nhân của hai người”.
“Cô nghĩ nhiều rồi, chuyện riêng của tôi, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ có ý trách móc ai. Vả lại, tôi không cảm thấy đây là lúc cần phải thảo luận chuyện đó”, Ân Tấn Minh không hài lòng khẽ chau mày,
“Tô biết, tôi là tiểu nhân, nhưng, trong tình yêu phụ nữ luôn nhỏ nhen như thế, đối với những thứ mình thích, đều mong muốn chiếm giữ”, An Thư Mỹ không giấu giếm cách suy nghĩ của mình, thản nhiên nói, “Tấn Minh, anh biết không? Chuyến công tác lần này, tôi tới không phải vì công việc, cũng không phải vì Trần tổng sắp xếp tôi làm người giám sát bên anh, tôi càng không muốn đi để ngăn cản anh làm việc. Chỉ là vì tôi muốn có cơ hội được đơn độc ở bên anh!”.
Ân Tấn Minh chợt sững người, câu nói thật thà và rất dũng cảm đó hoàn toàn không phải là phong cách mà anh biết về cô ta. Có vẻ như mấy ly rượu vang đã khiến cô ta có dũng khí nói ra những lời chân thật đó, hay là cô ta đang dùng cách này để cố gắng bước vào trái tim anh? Anh im lặng nhìn cô ta.
An Thư Mỹ cười tự giễu, nói: “Tôi biết là anh cũng chẳng tin những lời tôi nói, nhưng, trái tim tôi luôn bức rứt không yên. Phong cách của An Thư Mỹ tôi chính là mạnh dạng thẳng thắn, không thích che dấu, tuy rằng có lúc tôi cũng không từ thủ đoạn để đạt được mục đích”.
Ân Tấn Minh không đáp, anh đứng lên mở tủ lạnh, lấy ra hai chai nước, đưa cho cô ta một chai, nói: “Nào, uống chút nước hoa quả đi. Hôm nay cũng muộn rồi, chúng ta dừng lại ở đây thôi. Cô về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ đi khảo sát tình hình thực tế”.
Ân Tấn Minh ngẩng đầu nhìn anh, khẽ khàng nở nụ cười. Đó là một nụ cười giễu mang vài phần bất lực. Cô ta nhìn chằm c