Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thục Nữ Dễ Cầu

Thục Nữ Dễ Cầu

Tác giả: Hải Thanh Cấm Thiên Nga

Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015

Lượt xem: 1341697

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1697 lượt.

g ngươi không nhịn được, bây giờ đã xảy ra rồi.
Thật là gieo gió gặt bão.
Thiệu Chẩn ngửa đầu uống tiếp, lại phát hiện không có rượu chảy xuống. Hắn lắc lắc bầu rượu, một hai giọt rượu chảy ra. . . . . . Đang muốn gọi tiểu nhị, bất chợt, một bầu rượu được đưa tới trước mặt.
Tiêu Vân Khanh, mặt xanh xanh tím tím, nhìn hắn: "Ngồi dịch ra một chút, cho ta ngồi."
Thiệu Chẩn nhìn hắn, cầm lấy bầu rượu, ngồi dịch ra.
Tiêu Vân Khanh cũng cầm một bầu, uống một hớp.
"Nếu như ngươi còn muốn đánh, ta sẽ bồi." Hắn nói, "Chỉ là phải chờ ta uống rượu xong đã."
"Ngươi không nói nhảm sẽ chết à." Thiệu Chẩn lạnh nhạt nói.
Tiêu Vân Khanh không để ý: "Nghĩ thông suốt một chút, giống như ngươi ngày trước đã nói, nàng là người thế nào, ngươi là người thế nào. Không cùng một con đường, không thể cùng nhau đi đến hết."
Thiệu Chẩn không đáp lời, một lúc sau, ngửa đầu uống rượu, nuốt xuống, "Ừ."
Tiêu Vân Khanh nghe thấy hơi kinh ngạc.
Hắn nhìn Thiệu Chẩn, cười khen: "Sảng khoái! Ta chính là thưởng thức cái tính nói một không hai của ngươi!" Dứt lời, hắn vỗ vai Thiệu Chẩn, "Nghĩ thông suốt là tốt rồi. Còn có một chuyện nữa, cậu Ninh Nhi biết chỗ ở của ngươi, ngươi nên nhanh chóng chuyển đi mới được, rời khỏi Trường An là tốt nhất."
Thiệu Chẩn không đáp lời, Tiêu Vân Khanh lại cao hứng nói nói tiếp, "Theo ta đi Lạc Dương đi, Trường Phong Đường rất cần người như ngươi, chẳng những bao ăn ở trọn gói, còn có lương cao, sẽ cho ngươi hai tiểu tỳ người Thành Đô rất đẹp. Ngươi biết rồi đấy, Ngũ lang âm dương quái khí, ta ứng phó hắn phiền sắp chết rồi. . . . . ."
"Không đi." Thiệu Chẩn bất chợt nói.
Tiêu Vân Khanh thu hồi nụ cười: "Vậy ngươi muốn đi đâu?"
Thiệu Chẩn đứng lên, móc ra một ít tiền đặt lên bàn, không quay đầu đi xuống dưới lầu: "Không cần ngươi quản."
Tiêu Vân Khanh phục hồi tinh thần, mặt liền biến sắc: "Ngươi vẫn còn muốn đi Tây Vực? !"
Tiếng mắng chửi truyền đến từ sau lưng, Thiệu Chẩn một đường đi, mặc kệ.
Đúng, chuyện hôm nay, hắn đã sớm nghĩ tới.
Tương lai của bọn họ, đã hẹn xong từ lâu, hắn sẽ không dao động. “Ninh Nhi.”
Đi xuống đường, hắn nhìn trăng sáng trên đỉnh đầu, cười cười, vứt bỏ bầu rượu trong tay, nghênh ngang rời đi.






Tỏ Rõ ( Thượng )
Ban đêm, Ninh Nhi mơ rất nhiều.
Một lúc nằm mơ thấy Thành Đô, một lúc nằm mơ thấy phụ thân cùng mẫu thân, một lúc lại nằm mơ thấy nàng và Thiệu Chẩn ngồi trên xe ngựa, Thiệu Chẩn kể chuyện xưa, nàng biết hắn nói bậy vẫn vui vẻ cười sáng lạn.
Khi nàng tỉnh lại, nhìn màn trướng xinh đẹp bốn phía thì trố mắt một hồi lâu, mới nhớ ra nàng đang ở nhà cậu.
Vui mừng, Ninh Nhi nhìn khắp xung quanh một vòng, nhưng trong lòng lại có chút bàng hoàng.
Mợ chuẩn bị cho nàng nhiều quần áo mới, thị tỳ mở ra tủ ra, bên trong có nhiều loại váy áo mới tinh, áo váy bằng lụa mỏng, còn có áo choàng lụa đang rất thịnh hành.
Ninh Nhi vốn là một cô gái nhỏ, lòng tràn đầy vui mừng, cái này sờ một chút, cái kia sờ một chút, yêu thích không buông tay.
"Nương tử muốn mặc bộ nào?" Thị tỳ cười nói, "Những thứ này đều là phu nhân bảo người đưa tới từ sáng sớm."
Ninh Nhi có chút ngượng ngùng. Nàng đến nhà cậu vốn là quấy rầy, nhưng bọn họ lại quan tâm nàng như vậy.
Nàng chọn một bộ quần áo khá giản dị mặc vào, thị tỳ chải đầu cho nàng, khen ngợi: "Nương tử thật đẹp!"
Ninh Nhi nhìn mình trong gương, cười cười, có chút đỏ mặt, trong lòng không nhịn được lại nghĩ, nếu như Chẩn lang có thể nhìn thấy nàng như vậy thì thật tốt. . . . . .
Ăn mặc chỉnh tề xong, Ninh Nhi trước tiên đi bái kiến cậu mợ.
Tiết Kính cùng Vi thị đang ở đường thượng, thấy Ninh Nhi tới, cười hòa ái.
"Bái kiến cậu, mợ." Ninh Nhi hành lễ nói.
Vi thị nâng nàng dậy: "Người một nhà, nghi thức nhiều như vậy làm gì."
Tiết Kính cười ha hả, phân phó người nhà đem đồ ăn sáng lên, cùng Ninh Nhi dùng bữa.
"Sao không thấy biểu huynh đâu ạ?" Ninh Nhi không thấy Tiết Đình hỏi.
"Biểu huynh ngươi là Tả Thiên Ngưu của Nam Nha, hôm nay được nghỉ, sáng sớm đã cùng người trong cung đi đánh cúc rồi." Vi thị nói.
Ninh Nhi cảm thấy tò mò. Nàng không biết Tả Thiên Ngưu là chức quan gì, nhưng còn trẻ như vậy đã làm quan, vị biểu huynh này cũng không phải là người thường.
Tiết Kính nhìn ra nàng không hiểu, cười cười nói: "Tả Thiên Ngưu là hộ vệ của Thiên Tử, Ninh Nhi, sau này có cơ hội, cậu sẽ bảo Nguyên Quân dẫn con vào trong cung chơi."
Ninh Nhi sớm nghe nói trong hoàng cung mọi thứ đều mỹ lệ, đẹp đẽ, nghe Tiết Kính nói như vậy thì xấu hổ mà cười .
Nói chuyện một lúc, Ninh Nhi dần dần biết một chút chuyện trong nhà cậu.
Hai, ba năm trước, cũng chính là sau khi mẫu thân Ninh Nhi qua đời không lâu, Tiết Đình theo quân triều đình đánh dẹp Bách Tế, lập được công lao, Thiên Tử liền phong cho hắn làm Tả Thiên Ngưu. Mà không lâu sau, Tiết Kính được bổ nhiệm làm Thái Trung đại phu, điều đi Trường An.
Ninh Nhi nghe những điều này, trong lòng có chút nức nở. Chức quan của cậ