
Em Là Học Trò Của Anh Thì Sao?
Tác giả: Hải Thanh Cấm Thiên Nga
Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341699
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1699 lượt.
u không thấp, đáng tiếc là nàng không biết, đi tìm ông thật cực khổ.
Nhưng trong lòng nàng cũng không cảm thấy tiếc nuối, bởi vì nếu như nàng biết rõ như vậy, có lẽ cũng sẽ không cùng Chẩn lang đi tới hôm nay.
"Nếu cậu biết được bá phụ con gả con đi như vậy, nhất định sẽ lập tức cho người đến Bề thành đón con, đáng tiếc. . . . . ." Tiết Kính vừa nói vừa thở dài, "Bá phụ ngươi hồ đồ, cậu cũng thật là sơ xuất, suýt nữa hại con rồi, cậu thật áy náy. Ninh Nhi, con có oán cậu không?"
Ninh Nhi lắc đầu, vội nói: "Cháu sao lại oán cậu được? Cháu biết cậu đối với cháu là tốt nhất, cho nên từ khi rời khỏi Kiếm Nam, cháu một lòng đi tìm cậu."
Tiết Kính vui mừng mỉm cười. Đúng vào lúc này, một người hầu đi tới đường thượng, bẩm: "Chủ nhân, Thiệu lang quân tới."
Ninh Nhi nghe được, ánh mắt sáng lên, mừng rỡ.
Trong mắt Tiết Kính lóe lên một chút ngoài ý muốn, cùng Vi thị liếc mắt nhìn nhau. Ông nhìn Ninh Nhi một chốc rồi thong dong mỉm cười, nói với người hầu: "Mau mời Thiệu lang quân vào đi."
Tỏ Rõ ( Hạ )
Thiệu Chẩn đi theo người hầu tới đường thượng, đầu tiên là nhìn Ninh Nhi đang ngồi ở bên cạnh Vi thị. Bốn mắt nhìn nhau, hắn nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của Ninh Nhi lóe ra ánh sáng mừng rỡ. Sương mù bao phủ trong lòng giống như gặp một cơn gió mát, tản đi rất nhiều.
Liền sau đó, Thiệu Chẩn vẻ mặt bình tĩnh, nhìn về phía Tiết Kính.
"Trí Chi." Tiết Kính mỉm cười nhìn hắn,"Vừa đúng lúc, ta mới vừa rồi còn định sai người đi mời ngươi tới ăn cơm."
Thiệu Chẩn mỉm cười, hành lễ nói: "Công Thai khách khí. Chẩn đã thu dọn đồ tùy thân của Ninh Nhi, mang tới cho nàng."
Nàng dịu dàng nhìn Thiệu Chẩn một chút.
Thiệu Chẩn cười nhẹ, tựa hồ đang nhận lời.
"Dạ được ạ." Ninh Nhi hướng Tiết Kính thi lễ, rời khỏi đường thượng.
Nàng vừa đi khỏi, cả phòng liền an tĩnh lại.
Thiệu Chẩn nhìn về phía Tiết Kính, biết ông có lời muốn nói.
Tiết Kính cũng nhìn hắn, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ.
"Trí Chi, " ông mỉm cười nói, "Ngươi ngàn dặm xa xôi đưa Ninh Nhi tới Trường An, lão tẩu còn chưa cảm tạ tốt."
Thiệu Chẩn khiêm tốn nói: "Một cái nhấc tay, Công Thai quá khách khí rồi."
Tiết Kính lắc đầu: "Trí Chi ân nghĩa to lớn, Tiết thị ta cũng không bạc đãi ân nhân." Dứt lời, ông quay sang một người hầu gật đầu, người hầu liền đem một hộp gỗ chiều rộng chiều cao đều hơn một thước đặt trước mặt Thiệu Chẩn.
Mở ra, Thiệu Chẩn ngớ người, bên trong lấp lánh từng khối từng khối vàng.
"Đây là 200 lượng vàng." Tiết Kính nói: "Trí Chi, ngươi một đường khổ cực, lại phải chi phí rất nhiều. Chỗ này vàng tạm thời biểu lộ lòng biết ơn."
Thiệu Chẩn bình tĩnh nói: "Công Thai không cần như thế, Chẩn cũng không phải vì tiền tài."
Tiết Kính vuốt râu: "Tiền tài đương nhiên là không đủ để trả cho ngàn dặm gian truân, Trí Chi nếu có cần gì khác thì cứ nói." Dứt lời, cười nhạt bổ sung, "Trừ Ninh Nhi ra."
Lời này nói ra, trong nháy mắt có cái gì như bị đánh vỡ.
Thiệu Chẩn nhìn Tiết Kính, hiểu rằng chuyện của hắn và Ninh Nghi đã không cần che giấu nữa.
Hắn trấn định tiến lên, hướng Tiết Kính trịnh trọng thi lễ: "Chẩn đối với Ninh Nhi tất cả đều là thật lòng, xin Công Thai thành toàn."
"Người này sao lại không biết phân biệt như thế?" Vi thị cau mày, "Ninh Nhi chính là hoàng hoa khuê tú, chẳng lẽ ngươi muốn nàng theo ngươi lưu lạc nơi phố phường sao?"
Thiệu Chẩn đáp: "Chẩn sẽ không để cho nàng lưu lạc phố phường, chỉ cần Ninh Nhi thích, Chẩn có thể thuận theo tất cả ý nguyện của nàng."
Vi thị nói: "Coi như ngươi không thiếu tiền tài, nhưng ngươi không có quan chức, ở Trường An cũng chỉ được phép ở trạch viện bình thường. Nàng xuất thân nhà quan lại, tuy không còn song thân nhưng vẫn có nhà cậu ở đây, sao có thể chịu uất ức bực này?"
Thiệu Chẩn bình tĩnh nói: "Ở Trường An có lẽ không thể, nhưng Ninh Nhi luôn luôn muốn trở về Thành Đô, ở đó, nàng sẽ không phải chịu thua kém bất cứ ai."
Vi thị còn muốn nói, Tiết Kính đã giơ tay lên bảo ngừng.
"Trí Chi, " ông không nhanh không chậm nói: "Thiệu Nhân An ở Thông Thiện phường là tộc thúc của ngươi đúng không?"
Thiệu Chẩn sửng sốt, ánh mắt hơi hoảng hốt.
"Trí Chi." Nhìn hắn Thiệu Chẩn, chậm rãi nói, "Ninh Nhi thật vất vả mới đến được Trường An, ta sao có thể nhẫn tâm để cho nàng lại đi xa ngàn dặm không chỗ nương tựa? Đây là thứ nhất."
"Thứ hai, nếu lão tẩu nhớ không lầm, sau khi tổ phụ ngươi qua đời, hộ tịch của ngươi đã chuyển đến Trường An. Nhưng bây giờ, ngươi trở về Nghĩa phường, ghi chép lưu ở Quan Phủ lại là nhân sĩ Thương châu." Tiết Kính ý vị sâu xa, "Trí Chi, ngươi có biết làm giả Điệp văn, ngụy tạo hộ tịch, phải chịu hình phạt như thế nào không?"
Lò trà đã đốt xong, Ninh Nhi mơ hồ nhớ Tiết Kính không thích bỏ thêm một vị trong trà lại không nhớ nổi đó là vị gì. Nàng hỏi thị tỳ, thị tỳ cũng không biết.
"Để nô tỳ đến đường thượng hỏi chủ nhân." Thị tỳ nói.
Ninh Nhi nghĩ mình đi có thể thuận tiện xem Thiệu Chẩn một chút, vội nói: "Không