Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thuốc Độc Của Người, Kẹo Ngọt Của Tôi

Thuốc Độc Của Người, Kẹo Ngọt Của Tôi

Tác giả: Lương Liễu Lưu Ly

Ngày cập nhật: 03:07 22/12/2015

Lượt xem: 1341277

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1277 lượt.

lý kinh doanh đã khuyên chị đừng nên lấy chồng sớm như vậy, chị hoàn toàn có thể tìm được một người tốt hơn. Điều tốt hơn ở đây hiển nhiên là chỉ điều kiện kinh tế. Năm ấy, Quách Hà khẽ lắc đầu, khuôn miệng với những chiếc răng đều tăm tắp, trắng tinh như một món đồ quý trong ánh nắng mặt trời chiếc rọi, khẽ hếch cằm, tự hào nói:
“Bọn em yêu nhau đã bảy năm, cho dù là trà nhạt, cơm trắng cũng phải ở cạnh nhau.”
Chị Lưu không tỏ rõ thái độ, chỉ nở nụ cười khó hiểu trên khuôn mặt tròn vành vạnh.
Trên đường về, Quách Hà lẩm bẩm, nụ cười khó hiểu của chị Lưu không mang nhiều ý tán thành, còn hỏi Bạch Tiểu Thuần nghĩ gì. Khi ấy, cô như đang tắm trong những tia nắng mặt trời rực rỡ, đã trả lời một cách rất văn chương rằng:
“Chỉ cần là tình yêu đích thực, chỉ cần không làm gì hại đến những người khác thì đều đáng nhận được sự tôn trọng và đáng được trân trọng.”
Chính vì câu nói ấy, mối quan hệ giữa hai người họ đã từ đồng nghiệp bình thường trở thành những người bạn thân thiết, có thể chia sẻ bất cứ chuyện gì. Thật ra, khi nói câu ấy, Bạch Tiểu Thuần cũng đang tự thuyết phục bản thân mình chờ đợi một mối tình ở cách xa cô trăm núi ngàn sông.
Thế sự đổi thay, nhân tình lạnh nhạt.
Đến hôm nay ngoảnh đầu nhìn lại, năm ấy chị Lưu không hẳn là không tán thành, hoặc giả là không thể nói được gì, hoặc giả là sự tiếc nuối… Dù gì cũng là người từng trải, không phải sao? Có yêu thì uống nước cũng thấy no, đâu chỉ mình Quách Hà mới ngốc nghếch như vậy, cô cũng đã từng yêu như thế, luôn nghĩ rằng dù có ăn đói, mặc rách cũng muốn được ở bên Thư Hạo Nhiên đến khi tóc bạc da mồi, nhưng kết quả thì sao? Kết quả chính là do vô số những mâu thuẫn, Quách Hà và chồng bắt đầu cãi nhau, bản thân cô và Thư Hạo Nhiên cuối cùng cũng trở nên đối nghịch.
“Hi, đang nghĩ gì vậy?”
Giọng nói trầm ấm, êm tai truyền đến, Bạch Tiểu Thuần đang bồng bềnh trong những hồi ức, vội ngẩng lên. Adam đang đứng trước mặt với va li hành lý, anh mặc bộ âu phục màu đen, khoác chiếc túi đựng laptop, trông khỏe khoắn và tráng kiện, trên chiếc cà vạt màu tím lóe lên thứ ánh sáng lúc ẩn lúc hiện, rất phong độ, khí khái.
“Không có gì.” Cô vừa rút điện thoại ra vừa trả lời. “Để tôi gọi điện cho giám đốc Lý, ông ấy lái xe đến đón chúng ta.”
“Không vấn đề.”
Adam gật đầu, đôi mắt màu xanh sâu thăm thẳm như mặt nước hồ, chăm chú nhìn cô nhân viên rõ ràng đang rất bối rối. Anh cảm thấy cô gái này không có nhiều điểm giống với những nhân viên hoặc bạn bè mà anh đã từng tiếp xúc trong công ty, tâm trạng cô lúc nào cũng biểu hiện ra bên ngoài, gặp phải chuyện gì không vui là sẽ im lặng hoặc cắn môi, hoàn toàn không giống những nhân viên nữ bất luận trong hoàn cảnh nào cũng giữ nụ cười tươi tắn trên môi. Cô còn có thói quen ngẩn ra, bao phủ trên gương mặt xinh xắn là một nét mơ màng, dường như chẳng ai có thể bước được vào thế giới riêng ấy, cũng giống như ban nãy, khi anh bước đến khu vực lấy hành lý, từ xa đã nhìn thấy cô đang im lìm suy nghĩ, giống như đang có tâm sự buồn.
“Xin lỗi, Giám đốc Lý nói xe bỗng nhiên gặp sự cố, không thể sửa xong trong thời gian ngắn được, nói chúng ta nên gọi taxi.” Gác máy, Bạch Tiểu Thuần hơi bực bội, xe của sếp Lý hỏng lúc nào chẳng hỏng, lại đi giở chứng đúng lúc này. Nghĩ một lúc, cô tiếp tục đề nghị: “Anh xem thế này có được không, chúng ta bắt taxi về khách sạn, đợi anh check in nghỉ ngơi một lúc, tôi sẽ gọi điện về cho đồng nghiệp Jack lái xe đến đón anh tới văn phòng, chiều nay hai giờ mới bắt đầu họp, chắc chắn sẽ kịp.”
“Không vấn đề gì.”
Dẫn anh bước qua cánh cửa kính tự động, đang định hỏi nhân viên đứng xếp hàng chờ taxi ở đâu, đằng sau đã truyền đến một câu hỏi ấm áp, lịch sự:
“Tôi nghe Owen nói, hình như có một chuyến xe bus đi thẳng tới Westin, đúng không?”
“Đúng vậy, tuyến sân bay cao tốc.”
Bạch Tiểu Thuần thật thà trả lời, không hiểu tại sao anh lại hỏi câu ấy. Thời gian là tiền bạc, chàng Adam lại vô cùng quan tâm đến việc lãng phí thời giờ không cần thiết, gọi taxi đến khách sạn đúng là đắt hơn thật nhưng sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Hơn nữa, bình thường anh luôn hào phóng, chắc sẽ không tính toán một ít tiền xe này.
“Nếu ngồi xe bus, khoảng bao lâu sẽ đến khách sạn?”
“Khoảng một tiếng.”
“Ok, vậy chúng ta đi xe bus.”
“Hả?”
Bạch Tiểu Thuần vô cùng ngạc nhiên, không ngờ anh thực sự không gọi taxi.
Đôi mắt xanh của người con trai khôi ngô khẽ lay động, anh mỉm cười, giọng nói vẫn ấm áp như thường lệ: “Có vấn đề gì không?”
Vội vàng lắc đầu, hoàn toàn không hiểu chuyện gì, Bạch Tiểu Thuần gọi điện cho sếp Lý báo cáo, sau đó đưa anh đến trạm xe bus của sân bay. Vài phút sau, xe tới, đặt hành lý đâu vào đấy, cô theo sau anh, bước lên xe. Ai ngờ vừa đến cửa xe, người con trai đang bước phía trước bất ngờ quay người, khiến ai đó bước ngay sát phía sau suýt chút nữa thì va đầu phải. Chưa đợi cô lên tiếng, Adam đã ôn tồn xoay người, nói một cách lịch sự:
“Lady first”
“Ồ…” Rất ít khi nhận được sự đãi ngộ đặc biệt như vậy, cô liền xua tay. “Anh


XtGem Forum catalog