
Tác giả: Nguyên Viện
Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015
Lượt xem: 134549
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/549 lượt.
ới hướng phòng mình, nắm tay cầm cửa, nhưng còn chưa mở cửa, cửa phòng lại đột nhiên tự mở, một người không nên xuất hiện liền đứng ở cửa phòng của cô. Cô chỉ ngây ngốc trợn to mắt, trực tiếp rống to: "Ngôn Tử Ngự, anh ở trong phòng của tôi làm gì?"
Ngôn Tử Ngự nhíu mày, thấy gương mặt cô đỏ ửng, trên người chỉ quấn khăn tắm ngắn ngủn, vạt dưới chỉ đến dưới mông, tóc dài ướt xõa ra, mùi thơm nhàn nhạt bay ra từ trên người cô, bộ dáng vừa mới tắm rất là mê người.
"Cha Quan và mẹ Quan dẫn Tâm Tâm đi ra ngoài chơi, bảo chúng ta tự lo bữa tối, tôi tới hỏi em muốn ăn cái gì trước? Kết quả không thấy người, chỉ thấy quần áo trên giường." Anh lắc lư quần áo cầm trên tay với cô, bên trong còn có quần nhỏ của cô, khuôn mặt tuấn tú hiện lên nét đùa giỡn.
"Tôi nghĩ là em đang tắm, quên đem quần áo vào, tốt bụng muốn đem quần áo đưa cho em, ai biết vừa mở cửa ra... " Anh dừng lại không nói, nhìn ánh mắt của cô lềnh bệnh thì không hề che giấu vui vẻ.
"Anh, Anh... " Anh nói rõ ràng là rất có lý, căn bản là Quan Hướng Lam không cách nào trả lời, chỉ có thể tức giận dùng sức giật lấy quần áo trên tay anh ."Cút ra khỏi phòng của tôi!"
"Yên tâm."Ngôn Tử Ngự ngoan ngoãn vòng qua cô đi ra cửa phòng."Tôi sẽ không có ý xấu với em, thật sự có ý gì với em, tôi còn sợ không trơn tru đấy!"
Cái gì? Quan Hướng Lam trợn mắt, tức giận hỏi: "Ngôn Tử Ngự, lời của anh là có ý gì?"Anh đang cười cô không có sức hút sao?Ngôn Tử Ngự liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, lại nhàn nhạt thu ánh mắt lại, chống lại ánh mắt của cô."Tiểu Lam, cơ thể em không tệ, đáng tiếc... "
"Sao hả?"Cô trừng anh.
"Kỹ thuật hôn quá kém, em nói cuộc sống trước kia của em rất vui sướng, xem ra cũng chỉ là khoác lác mà thôi!"Anh lắc đầu một cái, ánh mắt rất khinh thường.
Ánh mắt khinh thường này làm cho Quan Hướng Lam lên giọng, đời này của cô cái gì cũng có thể nhịn, chỉ là không chịu nổi vẻ mặt cười nhạo của anh, khiến cho cô nhìn liền nổi giận trong bụng!
"Ngôn Tử Ngự! Tôi còn chưa tính chuyện ban ngày với anh, anh còn dám nói, anh muốn chết có phải hay không?"Cô nhón mủi chân, thô lỗ túm lấy quần áo của anh.
"Tiểu Lam, em đang thẹn quá hóa giận sao?" Anh nhìn cô, môi mỏng nhếch lên.
Nụ cười trên mặt anh làm cho Quan Hướng Lam tức giận hơn, "Đi chết đi chứ thẹn quá hóa giận! Nói cho anh biết, buổi sáng là lúc tôi ngẩn người, mới không cho anh thấy được kỹ thật hôn môi của tôi."
"Vậy sao?" Ngôn Tử Ngự nhíu mày, kéo tay của cô ra, an ủi mà sờ sờ đầu của cô."Thì ra là như vậy, vậy tôi đã hiểu, em mau đi mặc quần áo đi."Anh trả lời rất miễn cưỡng.
Thái độ làm nhục người khác này làm cho Quan Hướng Lam tức đỏ mặt, lý trí đã bị lửa giận thay thế, mặt cương thi này dám xem thường cô?
Đời này cô không thể bị xem thường nữa!
Quan Hướng Lam đưa tay dùng sức túm lấy quần áo của anh, kéo đầu của anh xuống, cái miệng nhỏ nhắn đưa lên dán sát vào môi của anh, đầu lưỡi mềm mịn trơn trượt tiến vào cái miệng của anh.
Đột nhiên bị hôn làm cho Ngôn Tử Ngự ngẩn ra, đúng là anh cố ý trêu chọc cô nhưng không nghĩ rằng cô sẽ làm như vậy, động tác của cô ngoài dự tính của anh, cái lưỡi thơm mềm lại cuồng dã cuốn lấy anh.
Mùi hoa hồng thơm mát vừa tắm xong bay ra từ trên người cô, thân thể mềm mại dán chặt vào anh, mà lưỡi của cô lại nhiệt tình quấn lấy đầu lưỡi của anh, hàm răng cắn nhẹ môi anh lại liếm nhẹ qua, hương vị ngọt ngào thuộc về cô làm cho hơi thở của anh rối loạn. Lưỡi của anh cũng quấn theo cô, liếm mút dây dưa kịch liệt, hơi thở của hai người dần gấp gáp, lại hôn kịch liệt hơn, tóe ra tia lửa nóng bỏng. Cho đến khi sắp không thở nổi, môi của hai người mới tách ra.
Hơi thở của Quan Hướng Lam hỗn loạn, trên gương mặt đỏ ửng như cánh hoa tươi đẹp, cô nhìn anh, đầu óc hơi choáng, cái miệng nhỏ nhắn cũng không chịu yếu thế nói: "Sao hả, kỹ thuật của tôi không tệ chứ?"
Anh không lên tiếng, ánh mắt nóng rực lại nhìn thẳng vào cô.
Ánh mắt của anh làm cho tim rộn lên, cô hốt hoảng mở mắt, theo bản năng tay muốn túm chặt khăn tắm, nhưng lòng bàn tay đụng phải chính là da thịt bóng loáng.
Cô sửng sốt, vội vàng cúi đầu nhìn, khăn tắm trên người đã rơi trên mặt đất từ lâu, mà cô lại trần truồng đứng ở trước mặt anh.
"A!" Cô thét chói tai,
"Ngôn Tử Ngự, nhắm mắt lại... Ưm!"Lời còn chưa dứt, đột nhiên cô bị đè ở trên tường, môi mỏng nóng bỏng đặt lên môi của cô lần nữa.
Quan Hướng Lam trợn tròn mắt, chống lại tròng mắt đen nóng bỏng, ngọn lửa trong tròng mắt nóng đến bỏng người, giống như nụ hôn của anh, điên cuồng như muốn ăn cô vào bụng.
"Ưm... " Cô giãy giụa muốn đẩy anh ra, nhưng thân thể của anh lại ép chặt cô, anh nhìn như thon dài gầy yếu nhưng sức lực lại rất lớn làm cô không thoát được.
Miệng lưỡi nóng bỏng quấn chặt cướp lấy hơi thở của cô, cô thở nhẹ, lại không chạy khỏi hơi thở đàn ông mê người của anh.
Đầu óc của cô dần dần hỗn loạn, lý trí rời rạc trong nụ hôn, bàn tay chống đẩy anh dần dần buông lỏng, cô không khỏi chìm đắm, mềm nh