Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tiểu Nương Tử Bướng Bỉnh

Tiểu Nương Tử Bướng Bỉnh

Tác giả: Kim Huyên

Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015

Lượt xem: 134976

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/976 lượt.

hiên và Lam Lạc Lạc không phải là cố ý nhưng nghĩ đến cảnh hắn ôm nàng cũng nhất định phải lấy nàng, Kỳ Nhi liền không có cách nào tha thứ cho sự hồ đồ của hắn. Nhưng tại sao ánh mắt của hắn vẫn khiến nàng đau lòng?
“Kỳ Nhi.....” Mạc Tịch Thiên vừa mở miệng, thanh âm khàn khàn gọi tên nàng.
Giang Ngư cười cười, cũng không đáp lại, có câu nói rất đúng, im lặng chính là thừa nhận.
“Đúng là cùng một loại người.” Mạc Tương Vân lẩm bẩm một mình. Tự kỷ giống nhau! Lúc này hắn vô cùng tin tưởng tiểu tử đang cùng đại ca hắn đấu mắt kia chính là Kỳ Nhi. Xem ra truyền thuyết về thuật dịch dung của Giang Ngư không phải là giả, ngay cả hắn cũng không nhìn ra sơ hở, vậy thì hình dáng lúc này của Giang Ngư chắc cũng không phải là diện mạo thật.
“Ngươi chính là Giang Ngư?” Mạc Tịch Thiên lạnh lẽo nói. Khi hắn vừa báo tên thì Mạc Tịch Thiên liền chú ý, trong lòng chợt nổi lên một cơn giận vô cớ, tự nhiên hắn có phần lớn quan hệ với Kỳ Nhi, còn có mấy lần hắn xâm nhập vào Hồn Thiên Bảo như chỗ không người, ghê tởm nhất vẫn là lần đến cứu thoát Kỳ Nhi. Điều này khiến cho khẩu khí của hắn càng thêm bất hảo, buốt lạnh.
“Cuối cùng đại bảo chủ cũng chú ý đến ta, tại hạ cảm thấy vô cùng vinh hạnh.” Giang Ngư ôm quyền, cười nhạt nói.
Kỳ Nhi lườm Giang Ngư một cái, sao nàng lại không biết Giang Ngư muốn làm gì chứ, nàng không quá thân thiện đến gần hắn, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được cảnh cáo hắn: “Huynh đừng xen vào chuyện của người khác.”
Giang Ngư hơi khom người, cũng nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Chuyện của muội ta cũng không có xem nhẹ đâu.”
“Huynh....Huynh vốn không biết chuyện gì cả.” Kỳ Nhi tức giận nhìn vào mắt hắn, có chút nghẹn ngào.
“Ít nhất ta cũng biết là vì hắn.” Giang Ngư chăm chú nhìn nàng.
“Giang Ngư—” nàng nghiêm giọng nhắc nhở, có chút lớn tiếng. Nàng biết mình không ngăn được hắn.
Giang Ngư lơ đãng cười cười, xoa xoa đầu nàng, vô cùng thân thiết nói: “Yên tâm, có ta ở đây sẽ không để cho muội bị một chút thương tổn nào.”
Ánh mắt lại dời về phía Mạc Tịch Thiên, quả nhiên thấy được vẻ mặt đầy lửa giận của hắn, có lẽ phải gọi là lửa ghen mới đúng. Hắn hài lòng mỉm cười, nghênh đón ánh mắt thiêu đốt người của Mạc Tịch Thiên. Nhìn dáng vẻ này thì Mạc Tịch Thiên cũng không phải là vô tình với Kỳ Nhi nha.
Chẳng lẽ có người thứ ba? Hắn nhìn Lam Lạc Lạc đang đứng bên cạnh, sau đó lại trở về trên người Mạc Tịch Thiên.
“Đại bảo chủ nhìn ta như vậy chẳng lẽ là có chuyện gì sao?” Giang Ngư nhàn nhạt nói.
Mạc Tương Vân thật sự bội phục bộ dạng bình tĩnh của Giang Ngư, đối mặt với lửa giận của đại ca vẫn có thể nói chuyện được, thật là can đảm mà!
“Lấy tay ngươi ra.” Mạc Tịch Thiên gần như nghiến răng nghiến lợi nói, xem ra là hắn rất giận dữ, hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên đầu Kỳ Nhi giống như muốn đốt bàn tay kia thành tro bụi. Nhìn hắn cùng Kỳ Nhi thân mật như thế, nhất thời lý trí của Mạc Tịch Thiên bị lửa giận che khuất.
“Thế nào? Nàng cũng không phải là gì của ngươi, ngươi có tư cách gì quản tay ta đặt ở đâu, chỉ cần nàng không phản đối là được, không phải sao? Đại bảo chủ?”
Mạc Tịch Thiên vẻ mặt khó coi quay sang Kỳ Nhi đang đứng bất động bên cạnh, rống to: “Kỳ Nhi—”
Kỳ Nhi liếc hắn một cái, lấy tay Giang Ngư xuống, Mạc Tịch Thiên liền thả lỏng một chút.
Không nghĩ đến Kỳ Nhi lại cầm tay Giang Ngư đặt lên eo mình, hướng về phía hắn cười nhạt nói: “Giang Ngư nói không sai, ta cũng không phải là gì của ngươi, ta thích cho ai đụng liền cho người đó đụng. Ngươi không có tư cách quản ta.”
Mạc Tịch Thiên nghe xong, lý trí hoàn toàn biến mất, híp mắt lại, trầm giọng nói: “Ngươi.... Được, được, ta không có tư cách quản.” Tay hắn nắm chặt thành quyền, toàn thân run run, gân xanh nổi lên, bước từng bước về phía Giang Ngư.
“Mạc Tịch Thiên, ngươi muốn làm gì?” Kỳ Nhi kêu to, nhìn qua giống như hắn muốn giết người, đối tượng là Giang Ngư.
Giang Ngư cười khổ, thử khuyên hắn. “Này! Đại bảo chủ, ngươi đừng quá kích động, nguy hiểm lắm đó.”
“Ta giết hắn, xem ai còn muốn đụng đến ngươi!” Mạc Tịch Thiên kéo bàn tay trên người Kỳ Nhi xuống, ra chiêu không chút lưu tình hướng về phía Giang Ngư, hoàn toàn là muốn dồn hắn đến đường chết.
“Mạc Tịch Thiên!”
“Đại ca!”
Kỳ Nhi cùng Mạc Tương Vân cùng nhau kêu to.
Giang Ngư may mắn tránh thoát một chiêu nhưng lại không đoán được Mạc Tịch Thiên tiếp tục tung một cước sắc bén khiến hắn không kịp né tránh, ngay lập tức trên mặt liền xuất hiện mấy vệt máu, may là còn có mặt nạ nếu không mặt hắn cũng bị hủy luôn rồi. Trời ơi! Võ công của hắn sao lại đáng sợ đến vậy chứ?
“Này! Ngươi đánh thật à?” Thấy hắn ra chiêu không chút lưu tình đánh tiếp, rất nhanh đã khiến Giang Ngư liên tiếp lui về sau, trên người còn thêm mấy vết máu, Giang Ngư chật vật hô to: “Kỳ Nhi! Muội còn không mau đến giúp một tay, hắn là đánh thật đó.” (bó tay với huynh tưởng người ta trêu mình chắc!)
Kỳ Nhi đứng một bên, không nhịn được nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ huynh còn nghĩ hắn chơi đùa sao? Thật hiếm thấy ngươi có