
Tác giả: Trịnh Viện
Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015
Lượt xem: 134577
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/577 lượt.
tầng hai. Tất cả người giúp việc đều rối rít tránh đi.
Không ai nguyện ý giúp cô, vả lại, chỉ cần có tiểu Ái ở đây, mọi người đều nghĩ cô là quái thai.
“Đến rồi Tiểu Ái, bây giờ chúng ta là khách, em phải ngoan ngoãn một chút....”.
Ân Ninh mở cửa phòng, còn chưa kịp phản ứng thì bị hình ảnh trước mắt dọa.
“Đáng ghét!”.
Trên giường, một người phụ nữ toàn thân trần trụi hét ầm lên. “Tiểu quỷ ở đâu ra vậy, mau tránh ra!”.
“Cô gái, cô nói chuyện khách khí một chút, tiểu Ái không phải là tiểu quỷ...”. Ân Ninh đứng ở cửa phòng nhíu mày lầu bầu.
“Cái gì “Tiểu Ái”! Tôi đang nói cô..., tiểu quỷ!”. Một người phụ nữ tóc xoăn, kéo cái chăn, thét lê với Ân Ninh....
“Ah?”.
Ân Ninh sững sờ ở cửa, cho đến khi cô nhìn thấy một người đàn ông trần trụi, không quan tâm ngồi trên giường, ánh mắt xem trò vui, nhìn mình chế nhạo... Tim của cô suýt nữa thì ngừng đập.
Ân Ninh cảm giác giỏ trúc trên tay rơi xuống, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang cười, cảm giác như chân mình sắp nhũn ra.... cô có thể sẽ bất tỉnh.
“A!”.
Đột nhiên người phụ nữ kêu lên, giọng bén nhọn suýt đâm thủng màng nhĩ Ân Ninh.
“Tiểu Ái? Em đi đâu....”.
Ân Ninh yếu ớt, không nhấc chân lên đuổi theo Tiểu Ái được. Với lại, cô không dám bước vào trong phòng...
“Cứu, cứu mạng.... rắn.....!”.
Tiểu Ái không coi ai ra gì, một chút “nhạc đệm”, nhẹ nhàng trườn vào bên trong gian phòng có sàn nhà đá cẩm thạch, gọn gàng “vọt” vào trong căn phòng hảo hạng có, duy nhất một cái giường lớn kingsize. “A......A.....”.
Người phụ nữ ôm lấy cái chăn, nhếch nhác nhảy ra khỏi giường, sau đó xông ra khỏi cửa... chạy nhanh sau một giây.
Kỳ lạ là, đột nhiên tiểu Ái dừng lại trước mặt người đàn ông.
Hai chân Ân Ninh run lên, trong đầu cô như có một con ruồi đang ong ong vang dội....
“Này, không có ai nói với cô, nhìn chằm chằm người đàn ông trần truồng không phải là hành động đúng à?”.
Tay trái chống đầu, Hắc Diệu Đường nhếch môi, lười biếng nằm trên giường, tay phải vuốt ve “con rắn nhỏ”, tùy ý răn dạy “tiểu quỷ”.
“Tôi... tôi.....”.
Cổ họng Ân Ninh thấy đắng chát, khô ráo, khàn khàn.
“Cô là người giúp việc?”. Hắc Diệu Đường lật người, hỏi.
Anh thấy sau lưng “tiểu quỷ” không có người giúp việc nên mới đoán như vậy.
“.....”. Ân Ninh như đứa ngốc nhìn anh chằm chằm, trơ mắt nhìn tiểu Ái được anh ta vuốt ve, ngoan ngoan giống như “côn trùng nhỏ”.
Hắc Diệu Đường nhìn cô gái lắp ba lắp bắp, không nhìn được nhướn mày. Cô ấy có làn da tái nhợt, đôi mắt to như mắt thỏ, đeo cái kính đen to xấu xí, tóc buộc thành hai bím đuôi sam, còn trên người là áo sơ mi caro và quần jean. Không những không nhìn ra được số tuổi chứ đừng nói đến vị phụ nữ trên người.
Nói đơn giản, người phụ nữ như thế này, chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ. Đó là “Thảm không nỡ nhìn”.
Thảo nào Nina lại nói cô là “tiểu quỷ”.
“Này, tôi đói bụng, có gì ăn hay không?”. Anh hỏi.
Cái tên A Giới đúng là không có trình độ. Mời anh đến biệt thự ăn mừng vậy mà cả biệt thự vắng ngắt làm cho anh từ sau khi về nước đều nhàm chán chỉ ngồi ngáp.
“Có, có....”.
Cô nhớ, hình như cô còn đặt hành lý ở tầng dưới, trong rương tích trữ cả một rương mỳ ăn liền.
“Vậy thì mang lên. Nhanh một chút, tôi sắp đói chết rồi!”. Hắc Diệu đưuòng lật người, bắt được cái đuôi con rắn xanh, nằm hình chữ đại (大).
Tiểu Ái lại khéo léo, quấn quanh cánh tay bên chắc của Hắc Diệu Đường.
Ân Ninh đỏ cả mặt, ngơ ngác sững sờ ở cửa, nhìn chằm chằm nửa người dưới của anh.... Người này... Rốt cuộc anh có biết xấu hổ không?
Một giây sau, cô quay người thật nhanh, vọt xuống dưới tầng... suýt nữa thì lăn xuống cầu thang của nhà họ Giang.
Trước khi Ân Ninh đến biệt thự, cô cũng không biết thật ra Giang Giới chưa về đến Đài Loan.
Ngày Ân Ninh đến biệt thự, cô cũng không đi nhầm phòng. Nhưng mà căn phòng ngủ thứ hai từ dưới lên trong trí nhớ của cô đã thông với căn phòng cuối cùng, hiện tại Hắc Diệu Đường đang ở đó.
Nói cách khác, nếu như khi phòng chưa được thông thì căn phòng của cô phải là căn phòng thứ ba.
Mà căn phòng của cô đang ở cách phòng ngủ của Hắc Diệu Đường một cái tường, hai phòng có chung một ban công.
Trước mắt, khách khứa đến ở căn biệt thự này ngoài cô và Hắc Diệu Đường, còn có một đống oanh oanh yến yến đi lại.
Mỗi buổi tối, Ân Ninh đều có thể nghe giọng nói đùa cợt của những người phụ nữ truyền từ cửa sổ sát đất ở ban công vào trong phòng.
Đến buổi tối ngày thứ ba, rốt cuộc Ân Ninh không nhịn được đi ra ban công, dò xét động tĩnh của phòng anh.
Ân Ninh giống như tiểu tặc, nhẹ nhàng đi ra ban công, núp ở ngoài cửa, dòm ngó người đàn ông và người phụ nữ bê trong rèm cửa... “Kỳ quái, rõ ràng là nghe thấy âm thanh, tại sao lại không thấy người....”. Ân Ninh tự lẩm bẩm.
“Này, cô đang nhìn gì đấy?”. Giọng đàn ông vang lên sau lưng Ân Ninh.
“Đương nhiên là chuyện hay rồi.... A.....a”.
“A, a... Cô thấy quỷ à?”. Hắc Diệu Đường nhìn cô rất kỳ lạ, ép cô vào góc tường.
Ân Ninh kinh sợ nhìn anh chằm chằm. Tại sao anh lại ở b