
Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm
Tác giả: Trịnh Viện
Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015
Lượt xem: 134582
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/582 lượt.
ười anh em của mình được?”.
“Thật sao?”. Anh hếch mày.
“Tất nhiên rồi, tôi không hề thích anh! Ít nhất thì không phải loại thích đó. Tôi đánh cuộc với anh, cho dù anh hôn tôi ngay chỗ này thì tôi cũng chẳng có chút cảm giác nào”.
“Trước khi chia tay mà cô nói khẳng định thế à?”. Anh nói chậm rãi, rất có khí thế của người cao một mét chín mươi.
“Thật, tôi khẳng định điều đó vì tôi xác định rất rõ”. Cô nhấn mạnh.
“Vậy thì cô đến đây hôn tôi đi!”. Hắc Diệu Đường đột nhiên nói.
Ân Ninh ngẩn người.
Một lúc sau, cô ấp úng nói: “Tại sao tôi lại phải hôn anh?”.
“Chỉ làm một thí nghiệm xem cô có yêu tôi không?”. Anh đùa giỡn, nhìn chằm chằm cô và nói.
“Tôi không muốn làm thì nghiệm gì....”.
“Cô đang sợ sao?”.
Cô không hề bị anh kích thích mà ngược lại, cô còn cười hỏi ngược lại anh. “Tại sao anh lại muốn thí nghiệm với tôi? Nếu như tôi yêu anh thì làm sao bây giờ?”.
“Vậy thì chúng ta càng phải thử một lần”. Anh cười nhẹ, không hề lưu tình mà cười cô. “Bây giờ cô không thử thì sau này sẽ ko có cơ hội đâu”.
Dù sao thì anh cũng đã nhận rất nhiều nụ hôn của phụ nữ, thiếu một cái cũng không sao, mà thêm một cái cũng chả việc gì.
“Thử thì thử, tôi mới không sợ anh. Dù sao thì anh cũng chỉ là người anh em của tôi mà thôi”.
Cô nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, chuẩn bị xong động tác “dự bị”.
“Chậc chậc, đây không phải là nụ hôn của xử nữ chứ?”. Anh cười. “Thật sự là hôn phải không?”.
“Hôn đi!”. Cô mở to mắt. “Dù sao thì tôi cũng sẽ chẳng có cảm giác gì”.
Nhìn thấy khuôn mặt anh gần sát lại, cô nhanh chóng nhắm tịt mắt lại ── anh dừng lại, cách môi cô 3 cm.
Đợi sau ba mươi giây, cô vẫn không thấy đối phương hôn lên, Ân Ninh nghi ngờ mở mắt ra ── Đột nhiên, môi anh dán vào môi cô... Ân Ninh ngẩn người.
Đang không còn mong đợi thì nụ hôn của anh lại rơi trên môi cô.
Cô chưa kịp nói anh ăn gian thì Ân Ninh cảm thấy trời đất như quay cuồng, hai chân như nhũn ra, không thể hô hấp được.....
Anh không thể cho thân hình cứng ngắc của cô kịp phản ứng, lập tức tiến thêm một bước, cạy đôi môi của cô ra, bằng cách khêu gợi để tiến hành chinh phục cô ── Anh đã lăn lộn trong tình trường nhiều năm, cho dù hôn một người phụ nữ không phải phụ nữ, anh vẫn có thể bình thường mà “nhập vai”.
Ân Ninh hoàn toàn khác, cô không thể nào khống chế được phản ứng của mình, cô không biết cái mà anh gọi là hôn thử, lại hôn tới trình độ “sâu” như vậy....
“Ưm...”.
Ân Ninh cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu gấp gáp. Dần dần, cô từ bị động rồi đuổi theo lưỡi của anh, cuối cùng hai tay của cô vòng ra sau lưng ôm chặt lấy anh. Đột nhiên Hắc Diệu Đường thả cô ra.
Ân Ninh thở hổn hển, ánh mắt phức tạp ngước lên nhìn anh.... “Chúng ta dường như đã quá đà rồi”. Giọng nói của anh rất tỉnh táo, hơi thở của anh cũng bình thường không hề dồn dập thở gấp như cô.
Đáp án như trong dự liệu của cô nhưng càng làm lòng cô đau.
Cô xoay người chạy xuống lầu, chạy thẳng vào trong phòng ăn.
“Chào buổi sáng”.
Thấy Ân Ninh vội vàng chạy xuống, Hắc Diệu Đường vẫn chào hỏi với cô như không có gì, ngày hôm qua coi như không có chuyện gì xảy ra.
“Chào buổi sáng.....”.
Đứng ở cửa phòng ăn khoảng mười giây, Ân Ninh mới từ từ đi vào.
“Anh chuẩn bị phải đi rồi hả?”. Cô lấy dũng khí hỏi anh.
“Ừ”. Anh trả lời.
Mặc dù giọng của anh rất lạnh nhạt nhưng Ân Ninh vẫn làm bộ như không biết, tự động ngồi vào ghế, tiếp tục hỏi anh. “Làm sao mà đột nhiên lại về như vậy? Tối ngày hôm qua sao anh không nói cho tôi biết ──”.
“Tự nhiên quyết định muốn đi nên tôi cứ như vậy đi thôi”. Anh nói, cắt đứt câu hỏi của cô.
Sau buổi tối ngày hôm qua cô nhìn thấy thái độ của Hắc Diệu Đường với cô gái xinh đẹp kia, Ân Ninh nhận ra anh không thích bị người ta hỏi.
“Oh, vậy sau này chúng ta có cơ hội gặp lại không?”. Cô nhìn chằm chằm vào bàn ăn, nhìn vào khăn trải bàn cười.
“Có lẽ sẽ gặp những cũng có lẽ sẽ không gặp lại”.
“Đáp án của anh thật sâu sa, tôi nghe chả hiểu gì!”. Cô như người ngốc, cười hì hì.
“Tôi rất vội nên không có thời gian gặp”. Anh nói thẳng.
“Oh”. Ân Ninh vội vàng cúi đầu, “Này, nếu như anh về Mĩ mà có nhớ đến mỳ ăn liền của Đài Loan thì cứ gọi điện cho tôi nhé”.
“Làm gì”. Anh hỏi.
“Tôi có thể gửi một ít cho anh”. Cô nói.
Anh nhếch môi, không nói gì.
“A, anh cười, anh cười kìa! Anh cười lên như vậy có phải là đẹp trai không, làm sao phải học người ta làm mặt lạnh lùng làm gì!”.
“Này!”. Anh đùa cô. “Tôi xin cô, cô có thể ra dáng một người phụ nữ một chút không?”.
“Cái gì? Tôi chính là người như vậy, là do anh nhìn tôi không vừa mắt đấy chứ!”. Cô làm mặt con heo.
“Tôi phục cô”. Hắc Diệu Đường đứng lên, chuẩn bị rời khỏi phòng ăn.
“Anh phải đi à?”. Cô đi theo anh.
“Ừ”. Anh đi ra phòng khách.
Ân Ninh cũng đi ra ngoài. “Nếu tôi muốn gửi mỳ ăn liền cho anh thì gửi về đâu?”.
Anh nhìn cô một cái rồi mới nói. “Cô có thể nhờ quản gia Giang gửi cho tôi”.
“Oh”.
Dường như anh cũng không