
Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ
Tác giả: Trương Tiểu Nhàn
Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015
Lượt xem: 134324
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/324 lượt.
bọt thèm thuồng, bước chân cũng thả chậm lại.
Cô móc một tờ 10 đồng mua hai chiếc bánh bao ngọt ở hàng bánh bao, cẩn thận nhét 7 đồng 5 hào thối lại vào chiếc ví nilon bạc màu in chằng chịt những hình hoa anh túc. Sau đó cô ngồi trên dãy ghế đá trong công viên, cặm cụi ăn bánh.
Vừa nhai bánh bao, cô vừa móc từ túi váy ra mẩu giấy vừa xé trên góc báo.
Cô đưa tay gạt mấy sợi tóc đang rủ dài trên trán che khuất tầm mắt, rồi đọc dòng quảng cáo đó một lượt:
Quán Bar cao cấp đang cần tuyển gấp vũ công múa cột,
Body gợi cảm,
Không cần kinh nghiệm,
Quán sẽ cung cấp khóa dạy múa riêng
Công việc tự do,
Thu nhập hấp dẫn.
Từ rất lâu trước, cô từng đọc qua một cuốn sách về các cung hoàng đạo, cuốn sách đó nói rằng, những cô nàng Song Ngư đa sầu đa cảm và thường suy nghĩ bi quan sẽ là những cô gái gọi tuyệt vời và là những vũ nữ thoát y xuất sắc.
Nếu như tin điều đó sớm hơn, cô đã chẳng phải mất nhiều thời gian đến vậy. Con đường cô đi chẳng phải sẽ bớt gập ghềnh hơn hay sao? Tại sao lại cứ đâm đầu theo đuổi mơ ước làm diễn viên múa? Từ sau khi đoàn vũ đạo vô danh mà cô làm việc giải tán từ một năm trước, cô vẫn chưa nhận được bất kỳ vai diễn nào. Cơ hội không đến với cô, có lẽ, cô hoàn toàn chẳng có những tố chất mà nghề múa cần.
Thế nhưng, múa cột thì ai múa mà chẳng được chứ?
Đến nay, cô đã lâm vào bước đường cùng. Bảy đồng rưỡi đang nằm trong túi cô là khoản tiền duy nhất còn sót lại. Liệu ai sẽ chửi rằng cô không biết tlần trọng và giữ gìn bản thân kia chứ?
Nếu một ngày nào đó anh trở về, nhìn thấy đứa con gái mặt trát đầy son phấn, đang ôm cột lắc múa điên cuồng mua vui cho khách trên dãy bục dài nhấp nhoáng ánh đèn neon kia chính là cô, anh hẳn sẽ vội vàng cởi phăng chiếc áo khoác đang mặc và chạy đến bao bọc lấy cô.
“Anh ơi, em nhục lắm! Anh có thể tha thứ cho em không?”
“Đừng có ngốc nữa, em chẳng làm gì sai cả!”
“Anh, em mệt, thực sự em mệt lắm!”
Anh sẽ cứu cô ra khỏi chốn quái quỷ đó. Và hai người sẽ lại rau cháo nuôi nhau, cùng sống những tháng ngày yên ổn.
Cô lại trở về với sự sạch sẽ và thuần khiết.
Trong trí tưởng tượng của cô, anh sẽ luôn thứ tha cho những lỗi lầm của cô.
Thật vớ vẩn! Rốt cuộc cô đang nghĩ linh tinh gì vậy chứ!
Cô nuốt nốt mẩu bánh bao cuối cùng, lấy ngón tay gạt nốt những mảnh vụn còn sót lại trên môi, cắn răng gấp nhỏ mẩu giấy trên tay lại, rồi nhét vào chiếc ví hoa anh túc.
Sau đó cô đứng dậy, chầm chậm kéo vali về hướng bến xe buýt phía ngoài công viên.
4.
Sau khi xuống xe buýt, cô đứng chờ một lúc ở cạnh bến xe. Những vì sao buổi hoàng hôn bắt đầu le lói trên bầu trời, cô mệt mỏi bước qua ba con ngõ, rồi đi xuyên qua một con đường nhỏ.
Khi ngang qua một giáo đường, một người phụ nữ phát cho cô một tờ rơi. Cô đưa mắt liếc qua hai hàng chữ lớn trên đó.
Chúa Giê-su là đấng dẫn dắt của tôi,
Chắc chắn Người sẽ không để tôi bị thiếu thốn.
Cô tiện tay nhét tờ rơi vào trong túi, bước nhanh qua con ngõ nhỏ rồi đi đến một tòa nhà lớn với những tấm biến quảng cáo gắn đèn neon lấp lánh đủ màu sắc.
Bên ngoài tòa nhà đó có một chiếc cột quảng cáo hình chữ nhật, phía trên viết dòng chữ “Quán Bi-a Tâm Tâm”.
Cô chật vật kéo chiếc vali xuống dãy cầu thang nhỏ hẹp dẫn xuống tầng hầm. Có hai người đàn ông đi lên, cô phải lách người để họ đi qua.
Đi xuống tầng hầm, cô đẩy cánh cửa kính của quán bi-a và bước vào.
Đại đa số các dãy bàn bi-a đều đã có người chơi, cô lách qua giữa hai dãy bàn, liếc mắt thấy anh chàng ở phía bên trái chọc một gậy đưa bóng chui tọt vào lỗ.
Cô đi về phía quầy thu ngân. Cô gái đang đứng luôn chân luôn tay trong quầy trông thấy cô, ngạc nhiên nói:
“Tóc cậu dài ra nhiều rồi đấy nhỉ.”
“Hey, Tiểu Hồng!”
Cô mệt mỏi buông câu chào.
Trên cổ tay cô gái có một hình xăm hoa hồng, thế nên mọi người đều gọi cô là Tiểu Hồng, tuổi của hai đứa cũng xấp xỉ nhau.
Cô tự mình lôi vali vào trong quầy, quẳng sang một bên, sau đó với tay lấy một chiếc cốc giấy rồi rót nước, uống ừng ực hết ba cốc liền một lúc.
Tiểu Hồng nước da ngăm đen, thân hình nhỏ thó làm ai mới đầu nghía qua cũng tưởng là đàn ông.
“Cậu vừa đi du lịch về đấy à?” Tiểu Hồng hỏi.
“Hả? Không. Tối nay tớ có thể ngủ lại đây không?”
Cô ngồi phịch xuống chiếc ghế giả da xanh phía góc quầy thu ngân, “Tớ vừa cãi nhau với anh tớ! Ông ấy à, suốt ngày quản rồi bắt tớ phải mấy giờ mấy giờ về nhà! Lần này tớ dứt khoát không về nữa đâu!”
Cô mệt mỏi vô cùng, nằm bò trên quầy thu ngân, vùi mặt vào vòng tay định ngủ một giấc.
“Có ông nào đó gọi điện tìm cậu nhiều lần đấy. Tớ bảo rằng cậu không còn làm ở đây nữa. Ông ta hỏi là có thể tìm cậu ở đâu, tớ liền bảo không biết. Mà đúng là tớ cũng chẳng biết thật ấy chứ! Lúc đó chẳng phải cậu nói rằng định đi làm diễn viên múa kia mà?”
“Đúng rồi! Tớ đi diễn khắp nơi, bận ơi là bận!”
Cô không ngẩng đầu lên, trả lời một cách lười biếng, “Ông ta có tự giới thiệu mình là ai không?”
“Ông ta bảo là người ở bên văn phòng luật sư, sau đó lại hỏi tớ có số điện thoại của cậu