
Tác giả: Trương Tiểu Nhàn
Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015
Lượt xem: 134326
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/326 lượt.
g của bà có bồ nhí bên ngoài nên rất ít khi về nhà. Cứ về đến nhà là hai người lại lao vào cãi vã, lần nào cãi vã ông ấy cũng tức giận nói rằng:
“Ất, cô làm thế này rõ ràng là không muốn tôi về nhà nữa!”
Và quả thật, ông ta không còn quay về nữa.
Từ đó về sau, người ấy không còn quan tâm chăm sóc đến bụi nho leo kia, phó mặc nó mọc um tùm trên ban công.
Cứ mỗi lần, khỉ Hỷ Hỷ nhắc đến chuyện nhận nuôi anh trai là dường như bà lại vờ như không nghe thấy. Cuối cùng có một lần, bà ấy quát ầm lên rằng:
“Mẹ không bao giờ nhận nuôi anh con! Mẹ ghét con trai! Mẹ cũng chẳng bao giờ nhận nuôi ai nữa, con cái thì có tích sự gì cơ chứ!”
Từ đó trở đi, Hỷ Hỷ không bao giờ đề cập đến chuyện ấy nữa.
Khi lên lớp, cô thường nằm mơ giữa ban ngày.
Lúc ở nhà, mặc dù đã từng thử cố gắng biết ơn và thương cảm người phụ nữ ấy, nhưng không hiểu vì sao dường như cô luôn muốn trả thù, thường xuyên nghĩ trăm phương ngàn kế để khiến cho người ấy nổi điên lên.
Người ấy oán thán với cô rằng:
“Ngày hôm đó khi lần đầu tiên nhìn thấy con trong cô nhi viện, trông con thật khổ sở đáng thương biết mấy, như thể nếu mẹ không nhận về thì con hẳn sẽ không sống nổi. Nhưng hãy thử nhìn lại con bây giờ xem, cho dù chỉ còn một hơi thở, con cũng sẽ cứng đầu đối chọi lại với mẹ bằng được. Con đã lừa mẹ!”
Rốt cuộc là ai đã lừa ai chứ?
Người đó thường than thở với bạn bè:
“Nó là đứa vô lương tâm! Nếu sớm biết nó như vậy tôi đã không nhận nó về! Tiền của mình thì mình tiêu, chẳng cần phải nuôi con của kẻ khác!”
Năm đó cô 14 tuổi, một ngày của tháng 11, cô tan học và trở về nhà, phát hiện thấy toàn bộ đồ đạc của mình đều đã bị thu dọn và đặt gọn bên ngoài cửa. Người đó ngồi trên chiếc ghế trong phòng khách, hướng khuôn mặt ra ngoài cửa chính, dường như đã đợi cô từ rất lâu rồi.
“Ta làm xong thủ tục rồi, người của cô nhi viện sẽ đến đón con về, nhanh thôi. Ta bỏ cuộc rồi! Ta chẳng thế nào quản được con.” Người ấy lạnh lùng nói.
Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt, cô khẩn khoản cầu xin người ấy giữ cô lại.
Người ấy nhìn cô hồi lâu, buông từng lời không chút động lòng:
“Ta không tin con nữa! Dù cho ta có yêu con đến thế nào, thì con vẫn không hề yêu ta! Con cút đi! Cút về đi! Việc gì ta đã quyết sẽ chẳng bao giờ thay đổi được đâu.”
Rồi đột nhiên, từng hồi chuông ở đâu vọng đến, là tiếng chuông ngoài cửa. Mắt ngân ngấn nước, cô bất giác ngoảnh lại nhìn tlần tlần về phía cánh cửa đóng kín.
Người ấy vẫn ngồi trên ghế, lẳng lặng nói:
“Mau ra mở cửa đi, con tự do rồi! Đó là điều con muốn mà.”
Trải qua một chặng đường rất dài, cô lại trở về chốn cũ.
Thế nhưng, anh đã không còn ở cô nhi viện nữa.
Xe buýt cập bến lố nhố người, cô chen xuống xe, kéo hành lý đi xuyên qua con ngõ nhỏ, rẽ sang một con đường, rồi tìm đến một tòa nhà thương mại kiểu cũ, nơi đặt văn phòng của luật sư Đới Đức Lễ.
Ánh mắt cô chầm chậm ngước lên, hướng về phía những khung cửa nâu bám đầy mảng bụi, lúc này đây, cô chợt nhớ về đám nho leo tím mọc tràn ban công từng ùa vào tầm mắt trong trẻo của cô năm ấy.
Sau khi ra đi, cô chưa từng quay trở lại.
6.
Văn phòng luật sư Đới Đức Lễ nằm ở tầng 7. Hỷ Hỷ ra khỏi thang máy rồi rẽ sang bên trái, cô bước đến căn phòng cuối dãy hành lang, trên cửa treo một tấm bảng tuyển dụng.
Cô đẩy cửa bước vào, một cô gái mập mạp từ đâu hiện ra trong quầy tiếp tân, hỏi cô cần gặp ai.
Cô tự giới thiệu, rồi nói:
“Tôi có hẹn với luật sư Đới Đức Lễ.”
Cô gái mập mạp kia gọi một cuộc điện thoại nội bộ cho thư ký của luật sư. Vài giây sau, cô thư ký vận bộ đồ tây màu đen tuyền, tóc cuốn lọn xoăn bước về phía cô, trông cô ta khoảng 27, hay là 30 tuổi?
“Cô Lộ, hãy đi theo tôi.”
Cô kéo vali bước theo sau, khi đi đến một chỗ chất đầy những chồng tài liệu, cô chẳng may quệt phải làm rớt vài tờ trên đó. Cô cúi người định nhặt lên, nữ thư ký liếc nhìn một cái, rồi nói:
“Ồ, không sao đâu, kệ nó đi!”
Văn phòng với diện tích nhỏ chỉ có vài nhân viên, đống giấy tờ trước mặt mỗi người đều chất đầy một xấp cao, chẳng ai buồn ngẩng lên nhìn cô.
Hai người họ đi đến trước một căn phòng, nữ thư ký gõ gõ lên cánh cửa gỗ tối màu, mở cửa để cô vào rồi tiện tay đóng luôn.
Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc đứng dậy chào cô. Ông ta tầm khoảng 40 tuổi, hay chỉ 35? Dáng vẻ ông ta khiến cho người khác hơi khó đoán tuổi.
“Cô Lộ, chúng tôi tìm cô rất lâu rồi.”
Ông ta giơ tay ra, bàn tay nhỏ với nước da ánh lên màu nâu đen mềm mại. Cặp mắt kính dày cộp, dáng vóc thấp nhỏ như một cậu bé già đời, và uyển chuyển tới không ngờ.
“Mời ngồi, đồ đạc của cô, đặt tạm đâu cũng được.”
Trong phòng đồ đạc có vẻ ngăn nắp sạch sẽ hơn bên ngoài, giá sách chiếm trọn một mặt tường, cao từ dưới đất lên tận trần nhà, đại đa số sách trên đó đều là sách pháp luật bìa cứng dày cộp. Trong phòng chỉ có duy nhất một chiếc bàn làm việc dài, hai chiếc ghế và một chiếc sô-pha ngắn. Khung cửa sổ hướng ra ngoài đường rèm đã buông rủ, vách cửa kính to bản vốn có thể nhìn thấu ra khu văn phòng bên ngoài cũng được