
Tác giả: Trương Tiểu Nhàn
Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015
Lượt xem: 134328
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/328 lượt.
che bởi tấm mành nhựa kéo.
“Chúng tôi đăng trên quảng cáo tìm cô rất lâu rồi, cô không biết sao?”
Hỷ Hỷ cảm thấy rất bối rối, lần nào cầm trên tay tờ báo cô cũng chỉ xem duy nhất mục Chòm sao hôm nay. Tin tức duy nhất mà cô chú ý gần đây chính là mẩu tin quảng cáo tìm vũ công múa cột ngày hôm qua.
Đới Đức Lễ mặc một bộ vest màu ghi tối, Hỷ Hỷ bất giác nghĩ trong đầu:
“Ông này đang mặc đồ thiếu nhi à?”
Ông ta thực sự trông rất lùn. Thế nhưng khuôn mặt ẩn sau đôi kính không gọng dày cộp kia lại ánh lên một vẻ sáng suốt tinh thông, không những vậy, ánh mắt còn toát lên vẻ tràn đầy sinh khí. Ông ta giống như một tiểu yêu tinh, thông minh và rất nhiều mưu kế.
Tiểu yêu tinh đột nhiên tiến về phía cô rồi nói:
“Cô Lộ, phiền cô cho tôi xem chứng minh thư được không? Thủ tục cần phải xác nhận một chút.”
Hỷ Hỷ lấy chứng minh thư từ trong ví ra rồi đưa cho ông ta. Đới Đức Lễ liếc nhanh thông tin phía trên, bước ra mở cửa, rồi nói với nữ thư ký đang ở phía ngoài:
“Thù Đích, cô mang đi phô-tô cho tôi một bản.”
Động tác rất nhanh chóng, ông ta quay người lại đóng cửa rồi ngồi vào chiếc ghế tựa cao đằng sau bàn làm việc.
“Chúng ta có thể bắt đầu rồi.”
Chiếc ghế kia có vẻ quá khổ so với ông ta, nhưng ông ta trông vừa tự tin vừa tự tại. Ông ta với tay lấy tập hồ sơ trên bàn rồi lật giở, bên trong đính kèm vài chục trang tài liệu.
“Bà Ất Minh Phương đã qua đời từ mười tháng trước rồi.”
Cô mím chặt môi, đợi ông ta tiếp tục nói hết.
“Theo những gì chúng tôi biết, bà Ất có một thời gian là mẹ nuôi của cô.”
“Một thời gian... đúng vậy...” Cô thầm nghĩ. “Cho đến khi bà ấy trả tôi về.”
“Sau đó bà ấy từ bỏ quyền nuôi dưỡng đối với cô, vì vậy cô lại đổi về tên họ cũ. Từ khi trở về với cô nhi viện, hai người không còn tiếp tục liên lạc nữa.
Cô gật đầu, thấy mặt mình hơi ửng đỏ, khẽ liếc trộm tập hồ sơ trên tay tiểu yêu tinh, trong lòng nghĩ: “Những thứ trên đó là quá khứ của mình! Lộ Hỷ Hỷ... Tần Hỷ Hỷ... Sau đó lại trở về Lộ Hỷ Hỷ. Cô nhi viện. Rồi căn nhà của người ấy... Sau đó lại trở về cô nhi viện.
Có lẽ trong tập hồ sơ kia còn viết cả cuộc sống sau khi cô rời khỏi cô nhi viện năm 18 tuổi, ví dụ như:
Cô là một diễn viên múa hạng ba, ở tạm bợ nay đây mai đó, sống lay lắt qua ngày nhờ vào những đồng lương còm cõi.
Cô từng yêu vài người, và cũng từng được vài người yêu lại. Gã Kim Ngưu kia vẫn còn nợ cô một khoản tiền mãi vẫn chưa trả. Tên Song Tử thì quá lăng nhăng, khiến cho cô bao phen muốn lấy nước mắt để dìm chết hắn, nhưng lại chẳng thành. Anh chàng ở cung Bạch Dương xem ra đẹp trai nhất trong số này, và cũng đối xử với cô tốt nhất, nhưng tiếc là cô lại chẳng hề rung động trước anh ta. Còn Bảo Bình, anh chàng mà cô những tưởng có thể tính đến chuyện lâu dài, thì gần như mỗi lần gặp là một lần hai đứa cãi vã.
Những điều thuộc về cô trên tập hồ sơ kia còn có gì nữa nhỉ?
Trên đó liệu có viết rằng cô rất dễ yêu thương người khác, nhưng lại rất dễ ôm nỗi thất vọng? Liệu có nhắc đến việc cô còn có một người anh trai? Cô chẳng thể nào dài lâu với những Kim Ngưu, Song Tử, Bạch Dương, và còn cả Bảo Bình và Sư Tử, chỉ có người anh trai ở cung Bọ Cạp là hợp với cô nhất.
Tập hồ sơ kia phải chăng đã ghi lại câu chuyện năm 24 tuổi của cô? Câu chuyện được ghép nên bởi những mơ ước vụn vỡ và những lời hứa vỡ vụn.
“Theo chúng tôi biết, bà Ất Minh Phương không hề có bất cứ một người thân nào, lúc sinh thời bà ấy đã lập di chúc tại văn phòng luật sư của chúng tôi, chỉ định cô là người kế thừa duy nhất toàn bộ tài sản của bà ấy.”
Nét mặt Hỷ Hỷ lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Bản di chúc này được lập từ khi nào vậy?” Cô khẽ khàng hỏi.
Đới Đức Lễ trả lời:
“Được lập trước khi bà Đới mất một năm.”
Cô không biết nói gì hơn.
Người đã nhẫn tâm ruồng bỏ cô trở về cô nhi viện, tại sao lại cho cô toàn bộ tài sản?
“Toàn bộ tài sản của bà Ất là tiền mặt.” Đới Đức Lễ nhìn cô một cái, rồi tiếp tục đọc. “Ước chừng khoảng chín triệu bảy trăm ngàn Đài tệ.”
Hỷ Hỷ tlần tlần nhìn Đới Đức Lễ, nét mặt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó biến thành hoảng loạn. Cô không ngờ rằng số tiền đó lớn tới như vậy.
“Cô Hỷ, cô còn điều gì muốn hỏi tôi không?” Đới Đức Lễ tiếp tục nói.
“Tại sao? Tôi và bà ấy đã không gặp nhau cả chục năm nay rồi.” Giọng cô thoáng chút kích động, không phải là sự phấn khích khi bỗng dưng nhận được một khoản tiền từ trên trời rơi xuống, mà ngược lại, vì cô cảm thấy mình hoàn toàn chẳng có tư cách gì.
Khuôn mặt Đới Đức Lễ lộ lên vẻ vi diệu, dường như muốn nói rằng ông ta đã từng gặp rất nhiều người thừa kế được nhận những món hời lớn giống như cô vậy.
“Văn phòng luật sư chỉ phụ trách chấp hành ý nguyện của đương sự. Còn việc đương sự quyết định phân phối tài sản thừa kế như thế nào, chúng tôi sẽ không bao giờ hỏi.”
Cô ngậm chặt môi, không cất nổi nửa lời.
Người trước kia đã từng là mẹ nuôi của cô, lẽ nào vì ân hận mà đã để lại cho cô toàn bộ gia sản?
“Cô Lộ, cô còn muốn biết điều gì khác nữa không?”
“Vì sao bà ấy lại chết?” Cô khẽ hỏi.
“Vì ung