Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Cờ

Tình Cờ

Tác giả: Hồ Ly

Ngày cập nhật: 04:10 22/12/2015

Lượt xem: 1341648

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1648 lượt.

thịt Đồng Đồng lộ ra, một bên dây áo ngủ trượt xuống vai.
Lôi Dương cảm giác cơ thể mình nảy lên một tràng dục vọng, anh chậm rãi tiến sát Đồng Đồng, tay cẩn thận chạm vào đùi Đồng Đồng, đồng thời kéo cao váy ngủ lên.
Tim anh đập mạnh, Đồng Đồng không mặc đồ lót! Dục vọng của anh cũng tự giác tăng cao. Lôi Dương thật cẩn thận cởi bỏ quần áo của mình, rồi thật chậm sát lại gần mặt Đồng Đồng, tay cũng cẩn thận nâng nhẹ chân Đồng Đồng lên đặt ở trên đùi khiến vật nam tính của anh chuẩn xác đặt ở thân Đồng Đồng…
Một lúc sau, thân thể anh đã tiến sâu vào trong Đồng Đồng, Lôi Dương cúi đầu hít một hơi, anh nhớ cảm giác này, sau khi Đồng Đồng rời đi anh chưa từng chạm qua một cô gái nào, cuộc sống của anh chẳng khác nào cuộc sống của thầy tu!
Không ai có thể khơi gợi niềm hứng thú nơi anh như Đồng Đồng, hơn nữa anh cũng không muốn liếc mắt tới một ai khác, chỉ có Đồng Đồng mới có thể làm bùng nổ khát vọng của anh.
Đồng Đồng cũng bị Lôi Dương làm cho tỉnh lại, cô mở đôi mắt mênh mông buồn ngủ, đầu vẫn còn mơ mơ hồ hồ, quay đầu cô thấy được khuôn mặt nhăn nhúm của Lôi Dương mới cảm thấy người mình có gì đó là lạ.
Cô hoàn toàn tỉnh táo, khi ý thức được sự việc cô vội vàng muốn rời khỏi cơ thể Lôi Dương nhưng lại bị bàn tay to lớn của anh đè xuống eo nhỏ, khiến cả hai người càng dính chặt vào nhau.
Lôi Dương nhẫn nại nói nhỏ: “Đừng giẫy, Đồng Đồng, đừng rời đi, để anh ở bên trong một lúc, anh đảm bảo anh sẽ không loạn động.”
Lôi Dương vừa nói, đầu vừa cúi thấp bên hõm vai Đồng Đồng, ngửi hương thơm trên người cô: “Anh nhớ em Đồng Đồng, nhớ đến chết đi được.”
Đồng Đồng cười dịu dàng đáng yêu, rồi nhẹ nhàng nói: “Nhìn dáng vẻ anh thực sự là bất mãn!”
Lôi Dương ngẩng đầu ảo não, gầm nhẹ: “Đúng, anh rất bất mãn, anh đã thật lâu kiềm chế dục vọng, cả niềm vui không rõ cứ âm ỉ trong lòng, toàn bộ cái thứ tình cảm mãnh liệt này đều tại em gây ra.”
Ánh mắt Đồng Đồng nhìn Lôi Dương dịu dàng: “Ý anh muốn nói… ngần ấy năm anh chưa từng tìm qua một người đàn bà khác?”
“Đúng! Không có em anh cũng chẳng có hứng thú với những người phụ nữ khác. Thậm chí anh còn hoài nghi chính mình có phải đã mất đi khả năng đó rồi không?”
“Ha ha… Sao anh không tới bệnh viện kiểm tra một chút nhỉ?” Đồng Đồng không kiêng nể gì nở nụ cười.
“Không được cười anh! Những gì anh nói đều là thật. Mất em giống như mất tất cả, ngay cả nhìn anh cũng không muốn nhìn, không muốn liếc mắt đến những người đàn bà khác dù chỉ một cái!”
“Ai mà tin anh! Thật anh không có tìm đàn bà để giải quyết chứ?”
Hai má Lôi Dương đen lại: “Không có, anh nói không có là không có, chỉ có một lần!”
Đồng Đồng hơi phiền muộn: “Còn nói không có! Đồ đáng ghét, biết ngay anh không kiềm nén được mà!”
Lôi Dương lại cười hề hề: “Duy nhất có một lần… chính là cái đêm bị hạ dược kia kìa.”
“Biểu tình của anh rất tốt nha!” Đồng Đồng không khỏi tức giận một chút.
Lôi Dương cúi đầu xuống hôn môi Đồng Đồng, bàn tay không an phận ôm ngực cô, anh thấp giọng: “Không phải em vẫn thực sự vui vẻ sao?”
“Đừng gây loạn, em đi làm bữa sáng!” Đồng Đồng đỏ bừng hai má, cô hơi lạ với biểu hiện như vậy của Lôi Dương.
Lôi Dương ảo não: “Không, đừng động, anh sợ anh không nhẫn nại được! Cứ để anh ôm em một lúc!”
Đồng Đồng ngoan ngoãn không động đậy, nhưng lại cảm giác rất rõ ràng dục vọng của Lôi Dương, anh muốn tiến vào trong cô, gân xanh nổi lên, lửa nóng tỏa ra, trong đầu Đồng Đồng một trận u mê, dưới thân cũng ngày càng trở nên ẩm ướt.
Lôi Dương cứ nằm sát trên người Đồng Đồng, tay không có ý định buông cô ra, thanh âm ấm áp vang lên: “Đồng Đồng!”
Đồng Đồng lại động đậy muốn rời người ra.
Dục vọng trong người Đồng Đồng cũng đi ra khiến khuôn mặt Lôi Dương trở nên thống khổ nhìn cô.
Đồng Đồng xoay người giống một con yêu tinh nhìn Lôi Dương, bàn tay nhẹ nhàng đẩy ngã Lôi Dương nằm thẳng xuống giường.
Hai má hồng hồng, cánh tay chuyển dần từ bụng xuống thân dưới của Lôi Dương, cô nằm trên người Lôi Dương, ánh mắt yêu mị nhìn anh, rồi cô chậm rãi đứng dậy, ngồi xuống thân dưới của anh.
Lôi Dương thật si mê nhìn Đồng Đồng, chờ đợi bước tiếp theo của Đồng Đồng, chỉ thấy Đồng Đồng hơi nâng cổ, người thật chậm rãi ngồi xuống.
Lôi Dương phát ra âm thanh thỏa mãn.
Anh khát vọng cô!
Đồng Đồng giống hệt một con yêu tinh, tình cảm mãnh liệt mà chủ động trong tư thế cưỡi ngựa.
Mỗi ngày lại trôi qua, tiết trời đã vào cuối thu, vết thương của Lôi Dương cuối cùng cũng lành hẳn.
Hai người dắt tay nhau đi trên đường, hưởng thụ cuộc sống an nhàn vui vẻ, cùng đi mua sắm, cùng ăn đồ nướng ven đường, cùng nhau đi khắp chốn của thành phố này, đi tất cả những nơi hai người muốn vui đùa.
Giống như đem toàn bộ thời gian đánh mất quay trở về.
“A Dương, em muốn chơi trò cưỡi ngựa gỗ xoay vòng!” Trong công viên, Đồng Đồng kéo tay Lôi Dương, họ nhìn thấy rất nhiều trẻ em đang chơi.
Lôi Dương không đồng ý: “Không nên đi, em xem! Đều là bọn trẻ, chúng ta là người lớn, chơi như thế sẽ có nhiều người chế giễu.”
Đồng Đồng ra vẻ tức


Ring ring