Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Cờ

Tình Cờ

Tác giả: Hồ Ly

Ngày cập nhật: 04:10 22/12/2015

Lượt xem: 1341644

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1644 lượt.

, hai người cùng chảy dòng máu của Lôi gia. Anhkhông cần bận tâm đến em. Dù trước kia ông ấy làm gì thì giờ chúng ta đã vui vẻ ở bên nhau, em không ngại. A Dương, đến thăm ông ấy đi!”
Lôi Dương xoay người ôm Đồng Đồng, khẽ vuốt mái tóc tơ đen mượt của cô, thật lâu không nói chuyện.
Hôm sau,
Khi Lôi Dương đi đón Nhạc Bằng về nhà đã thấy Đồng Đồng mang khuôn mặt bí ẩn tiến lại gần anh.
“Không phải em lại bày trò gì chứ?” Lôi Dương nhíu mày, hơi sợ hỏi.
Đồng Đồng đánh nhẹ vào Lôi Dương: “Cứ nghĩ xấu cho người ta!”
“Nói đi, chuyện gì vậy?” Lôi Dương như nhìn thấu tâm tư Đồng Đồng, chỉ cần một cử động nhỏ của cô thôi anh đã đoán được cô muốn làm gì.
“Anh có phát hiện ra… chu kỳ của em đã trễ nửa tháng rồi?” Đồng Đồng nhỏ nhẹ nói bên tai Lôi Dương.
Ánh mắt anh sáng lên rồi lại tối sầm: “Ý của em là… em có thai?”
Đồng Đồng đề nghị: “Em nghĩ thế! Hay hôm nay chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút được không?”
Lôi Dương hơi xúc động, cũng hơi hoảng loạn, vò vò đầu tóc: “Sao lại thế được? chúng ta vẫn dùng “áo mưa” bảo hộ mà, lẽ nào mũ bị rách?”
Đồng Đồng trừng mắt, cả giận: “Sao anh lại biểu tình như thế? Chẳng lẽ việc em có thai khiến anh không vui? Anh nói vậy có phải ý anh là đứa bé không phải của anh?”
Lôi Dương vội vàng nói: “Đồng Đồng, ý anh không phải vậy. Nhưng giờ em đã ba mươi tuổi, nếu sinh tiếp sẽ không tốt. Hơn nữa anh cũng không muốn em lại phải chịu đau đớn như thế, anh rất sợ em có biết không?”
Đồng Đồng cười dịu dàng: “Đừng lo lắng, phụ nữ khi sinh con đều thế mà, đi đến bệnh viện đã rồi nói sau.”
Dù không yên lòng Lôi Dương cũng đành chấp nhận, anh đưa Đồng Đồng đến bệnh viện kiểm tra.
“Đồng Đồng, em thực đến bệnh viện là để kiểm tra hả?” Lôi Dương hỏi thẳng.
“Vâng!” Đồng Đồng không quay đầu lại, hướng phía trước đi tới, thuận miệng trả lời.
Lôi Dương bước nhanh từng bước, giữ Đồng Đồng lại: “Anh thực sự phải vào ư?”
Đồng Đồng làm như không nghe thấy Lôi Dương nói gì, cô nhìn một gian phòng bệnh rồi hô to: “A, đúng là ở đây rồi!”
“Theo anh về!” Lôi Dương đã hiểu ra mục đích của Đồng Đồng, cô lừa anh, căn bản cô không phải tới kiểm tra mà là muốn anh đi gặp một người.
Đồng Đồng nhẹ nhàng nói: “Không cần đâu, đã tới cửa rồi thì mau vào đi!”
“Anh không muốn gặp ông ấy!”
“A Dương, sáng nay em đã ngồi xe tới bệnh viện, em đã hỏi qua bác sĩ, bệnh của ông ấy không thể chữa khỏi. Vào đi thôi!” Đồng Đồng vừa nói vừa đẩy Lôi Dương vào trong.
Hai người mở cửa phòng rồi đi vào.
Một ông lão với làn da nhăn nheo đang nằm trên giường bệnh, nghe tiếng động, ông mở hai mắt hỗn độn nhìn Lôi Dương và Đồng Đồng.
“Em ra ngoài trước nhé, hai người cứ từ từ trò chuyện!” Đồng Đồng nói rồi đi ra ngoài, để lại Lôi Dương và Lôi Lâm trong phòng bệnh.
Lôi Dương nhìn Lôi Lâm như nhìn một người xa lạ.
Lôi Lâm đã không còn dáng vẻ năm xưa, bệnh tình khiến ông ngày càng trở nên hư nhược, giống ngọn đèn trước gió có thể tắt bất cứ lúc nào.
“Con đến… mà nói chuyện một câu …cũng không muốn nói ư?” Lôi Lâm thân thể suy yếu khó nhọc nói.
“Giữa chúng ta thì có gì đáng để nói chứ? Chuyện có thể nói là tôi đối với ông chỉ có oán ghét và thù hận!”
“Con thật sự tuyệt tình như vậy sao?…Ta… dù sao cũng là ba con.”
“Đủ rồi, tôi không muốn nhiều lời, ông cố mà tĩnh dưỡng nghỉ ngơi đi!” Lôi Dương nhìn thấy thân thể hư nhược của Lôi Lâm thì có chút không đành lòng.
“Thật là…Năm ấy chính con ra tay khiến sản nghiệp đều phá sản, khiến ta mất hết tất cả, con báo thù như vậy vẫn chưa đủ ư…? Hiện Hướng Đông đã như vậy cũng không làm giảm bớt oán hận trong lòng con ư?”
Trong mắt Lôi Dương có một tia nổi giận, anh cúi đầu nói: “Giữa chúng ta không chỉ có chừng ấy vấn đề, tôi sẽ không quên mẹ tôi đã chết như thế nào! Còn nữa, ông khiến Đồng Đồng chịu bao đau khổ, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông!”
“Xin thứ lỗi…!”
“Ông nói cái gì?” Lôi Dương nhìn Lôi Lâm như không thể tin được, ông ấy nói xin lỗi, thật là một chuyện đáng buồn cười!
Trong đôi mắt Lôi Lâm tựa hồ dang quay về ký ức gì xa xăm, ông cúi đầu: “Ba biết con hận ba đã khiến mẹ con ôm hận mà chết…Đó cũng không phải do ba cố tình ác ý, ba thực sự cũng đau khổ mà.”
Lôi Dương chế nhạo: “Ông khổ sở ư, ông đã hại chết mẹ tôi, ông khổ sở thế nào? Ông cùng người phụ nữ khác ân ân ái ái, ông có để ý tới mẹ tôi sao? Chỉ là hiện tại ông đang bệnh nặng không ai chiếu cố nên lương tâm mới thức tỉnh, có điều đã quá muộn rồi!”
“Không… Không phải như con nghĩ. Ba thực sự có nỗi khổ riêng.”
“Tôi không muốn nghe ông nhắc lại.” Lôi Dương nói xong, không đoái hoài tới ánh mắt níu giữ của Lôi Lâm, đi nhanh ra ngoài phòng bệnh, hốc mắt anh hơi đỏ, không biết vì quá khứ hay vì dáng vẻ khổ sở của Lôi Lâm khi cận kề cái chết.
Đồng Đồng chờ bên ngoài liền tiến lên ôm lấy Lôi Dương.
“Mình về nhà đi!” Lôi Dương nhẹ giọng.
“Ừ!” Đồng Đồng gật đầu. Cô đã nghe toàn bộ câu chuyện giữa Lôi Lâm và Lôi Dương.
Đồng Đồng nghĩ, trong chuyện này chắc chắn phải có hiểu lầm hoặc có chuyện gì khó nói.
Tới