
Tác giả: Hồ Ly
Ngày cập nhật: 04:10 22/12/2015
Lượt xem: 1341617
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1617 lượt.
t nơi này.
Thu mua nơi này là chuyện anh phải làm hôm nay.
Thực ra chuyện này không cần đến anh phải đích thân ra tay , có điều cấp dưới của anh vô dụng, không chừng gặp rắc rối với chủ nhân nơi đây.
Chuyện này kéo dài đã lâu, làm cản trở cả kế hoạc thu mua khiến anh phải đích thân lo liệu.
Dưới cơn tức giận của anh, vài người phụ trách đã bị anh đá khỏi công ty.
Có thể thấy được chủ nhân nơi này là quyết tâm phải thủ chết ở nơi này.
Việc thu mua đất đai khu này cũng đã thỏa đáng, chỉ có mỗi chủ nhân chỗ này cứng đầu không hợp tác, làm ảnh hưởng cả kế hoạch thu mua.
Lôi Dương đi nhanh về phía căn nhà gỗ kia, vu quyên đi theo sau.
Lôi Dương mở cánh cửa gỗ ra.
” Có người ở nhà không ạ?” Vu quyên nhẹ giọng gọi.
” Ai vậy!” Trong phòng vang lên một giọng nữ.
Tiếp đến cửa phòng mở ra, một người phụ nữ trung niên bước ra.
Lôi Dương nhìn thấy người phụ nữ này sắc mặt khẽ biến đổi, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên vui mừng, tâm trạng có chút kích động. Nhưng trong nháy mắt đã bình tĩnh trở lại.
Người phụ nữ trung niên cất giọng hỏi:” Xin hỏi có việc gì không!”
Vu Quyên cười nói:” vị này là chủ tịch của công ty chúng tôi, muốn cùng bác bàn chuyện thu mua nơi này.”
Người phụ nữ nhìn thoáng qua Lôi Dương, nói:” Đây là chỗ ở của chúng tôi, chúng ta sẽ không bán đi , xin các người về đi!”
” Bà muốn thế nào mới chịu bán nơi này?” Giọng nói lạnh như băng của Lôi Dương đột nhiên vang lên, không mang theo đến một tia độ ấm.
” vị tiên sinh Này, dù thế nào chúng tôi cũng sẽ không bàn , mời anh rời đi!” người phụ nữ không hề có ý hợp tác thương lượng.
Lôi Dương còn muốn nói cái gì đó, bỗng nghe thấy một tràng cười dễ nghe theo gió lọt vào tai anh.
Giọng nói kia làm cho anh căng thẳng.
Anh vội xoay người, nhìn về phía âm thanh kia truyền đến.
Một cô gái đội vòng hoa cúc tự đan đang vui vẻ cười chạy, phía sau cô là một chàng trai cao lớn đang đuổi theo.
Cô giống như một con chim nhỏ hoạt bát, vừa chạy vừa ngoái lại nhìn chàng trai tuấn tú kia.
Cô không hề dùng sức chạy, chàng trai phía sau cũng không dùng sức đuổi theo, bọn chỉ là đang chơi đùa!
Bóng dáng của cô dần dần lại gần, khuôn mặt của cô trong mắt anh dần dần rõ ràng!
Là cô! Là cô! Cô gái làm cho anh hận đến đau lòng kia!
Nội tâm Lôi Dương có chút kích động, rồi lại có chút phẫn hận!
Rốt cục anh cũng tìm được rồi!
Nội tâm của anh mien man, trong mắt lộ ra ánh sáng lạnh lùng vô tình.
Đồng Đồng vẫn còn cười, vì vừa chạy vừa cười nên sắc mặt cô của hồng hồng, giống một đóa hoa nở rộ .
Đồng Đồng quay đầu lại ,trong nháy mắt cô nhìn thấy Lôi Dương .
Ánh mắt của cô dán chặt vào người Lôi Dương không thể rời đi.
Giống như thời gian đã dừng giờ khắc này, giống như trong trời đất chỉ có cô và người đàn ông cô yêu đang đứng trước mặt cô, A Dương của cô, anh đã đến đây, anh cuối cùng cũng đã xuất hiện trước mặt cô!
Anh còn sống, khỏe mạnh đứng trước mặt cô, lòng cô bị ngạc nhiên cùng vui sướng bao phủ.
Nước mắt Đồng Đồng nhịn không được chảy xuống, đó là nước mắt vui sướng , cô vui vẻ nhào vào trong lòng Lôi Dương, vui mừng gọi:” A Dương! Em cứ ngỡ không được nhìn thấy anh nữa!”
Bà Lê lắc đầu thở dài đi vào trong phòng, chàng trai vừa đuổi bắt với Đồng Đồng chính là em trai cô , nhìn lướt qua Lôi Dương rồi cũng theo mẹ vào trong phòng.
Trong hai mắt Vu Quyên lại nhá lên vẻ khó chịu đố kị.
Đồng Đồng cảm nhận được trên người Lôi Dương tràn ngập lạnh lùng, cảm nhận được sự trầm tĩnh của anh , ngẩng khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt nhìn Lôi Dương, nhẹ giọng gọi:” A Dương!”
Cô nhìn thấy vẻ chán ghét, mất kiên nhẫn hiện lên trong mắt anh, rõ ràng hơn là hận ý!
Lôi Dương nhìn khuôn mặ như hoa mang theo nước mắt của Đồng Đồng, vẫn luôn luôn làm người ta có cảm giác muốn bảo vệ như trước !
Có điều đằng sau khuôn mặt ấy lại là một bộ mặt khác, tất cả những vẻ này đều chỉ là giả tạo, là dối trá!
Cùng với thằng đàn ông khác trên giường, phản bội anh! Cô ta hoàn toàn là một kẻ phản bội!
Lôi Dương tàn nhẫn đẩy Đồng Đồng ra, lực đẩy mạnh làm Đồng Đồng ngã xuống đất, vòng hoa màu vàng trên đầu cô cũng rơi xuống bên chân.
Cô không tin nổi mở to hai mắt, chăm chăm nhìn Lôi Dương.
Lê Gia từ trong phòng chạy ra nâng Đồng Đồng dậy, giận dữ nói:” Sao anh đẩy chị tôi! anh không phải là đàn ông!”
Tâm trạng vui mừng của Đồng Đồng bị hành động này của Lôi Dương xua đi, chỉ còn lại sự khó hiểu và đau lòng, anh vì sao lại làm như vậy, anh không thích nhìn thấy cô!
Nhận thức này làm Đồng Đồng càng đau đớn hơn.
Lôi Dương lạnh mặt, xoay người bỏ đi khỏi vườn hoa, khuất khỏi tầm mắt của Đồng Đồng.
Trong lòng Vu quyên hiện mừng thầm, đi theo Lôi Dương ra ngoài.
Đồng Đồng nước mắt nhạt nhòa nhìn thấy Lôi Dương dần dần đi xa , hình dáng của anh dần mơ hồ
Lòng của cô lại một lần nữa bị xé nát!
Lê Gia vừa mới cùng Đồng Đồng đi vào phòng trong, Đồng Đồng khóc hỏi:” Mẹ, A Dương hận con, nhưng là vì cái gì? Mẹ,