
Tác giả: Diệp Tình
Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015
Lượt xem: 134625
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/625 lượt.
hất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Diệp Hiểu Hàm nhìn về phía Đổng Dương. “Rốt cuộc mấy người là ai?”
Đổng Dương ngạc nhiên, thì ra cô không biết gì hết! Nhưng nếu chuyện này do cô nói ra thì không tốt.
“Nếu cô muốn biết, vậy thì hỏi anh Duệ đi! Tôi không tiện nói cho cô biết!” Đổng Dương đẩy trách nhiệm cho Triệu Trạch Duệ.
Hỏi anh? Anh sẽ nói cho cô biết sao? Vừa nghĩ đến đó, Triệu Trạch Duệ đã đẩy cửa tiến vào.
Diệp Hiểu Hàm lập tức lo lắng nhìn anh, nhưng lại không dám đến gần.
Triệu Trạch Duệ nhìn Diệp Hiểu hàm một cái, lập tức phân phó Đổng Dương đi xử lý chuyện bên ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Triệu Trạch Duệ thấy Diệp Hiểu Hàm bị thương, lập tức đi tìm hôm thuốc, tính thoa thuốc cho cô.
“Có gì muốn hỏi thì hỏi đi! Có thể nói, tôi sẽ nói cho cô biết.” Triệu Trạch Duệ cầm tay cô lên, dùng rượu sát trùng vết thương nói, dù vết thương không lớn, nhưng nếu không sát trùng cũng sẽ dễ nhiễm khuẩn. d.đ.l.q.đ
Hiện tại Triệu Trạch Duệ đã hiểu ý trong câu nói của Âu Dương Cảnh Húc rồi, có đôi khi không có cách nào để không nói.
Lúc này Diệp Hiểu Hàm chú ý đến trên áo Triệu Trạch Duệ có vết máu, lo lắng nhìn vết thương của anh. “Chú bị thương?”
Triệu Trạch Duệ nhìn một chút, chỉ là vết thương do viên đạn sượt qua mà thôi, cũng không có gì, nhưng lúc anh ngẩng đầu lên định trả lời, lại thấy nước mắt của cô. “Hàm Hàm…”
“Bây giờ chú phải trả lời cháu, rốt cuộc chú là ai, tại sao lại làm những chuyện nguy hiểm như vậy? Chẳng lẽ chú không biết cháu sẽ lo lắng sao, tại sao lại muốn cháu đi trước? Dù cháu biết nếu cháu ở đó sẽ làm phiền chú, nhưng không thể nhìn thấy chú bình an, cháu cũng sẽ rất lo lắng được không?” Vừa nói vừa khóc, Diệp Hiểu Hàm biết hiện tại mình rất xấu, nhưng cô không nhịn được, cô rất muốn khóc.
Triệu Trạch Duệ thấy cô vẫn tiếp tục khóc, sau khi băng bó kỹ vết thương giúp cô mới chuẩn bị trả lời vấn đề của cô.
“Có thể cô chưa từng nghe, nhưng chắc ba cô đã nghe đến một tổ chức là ‘Hoàng’.” Triệu Trạch Duệ cởi quần áo mình xuống, tự băng bó vết thương của bản thân.
Diệp Hiểu Hàm có chút xấu hổ nhìn lồng ngực của anh, nhưng rất nhanh, cô lập tức bị vết thương trên người anh hấp dẫn, trên người anh có rất nhiều vết thương to nhỏ, nhìn đã cảm thấy đau lòng.
“Hoàng?” Cô cũng không biết.
“Tôi là người của ‘Hoàng’.” Anh thoải mái thừa nhận.
Cái tổ chức ‘Hoàng’ này không phải là xã hội đen chứ, nếu không những cảnh lúc nãy là gì? Nhưng như vậy không phải cũng rất nguy hiểm sao?
Triệu Trạch Duệ biết nếu người bình thường thấy trường hợp như vậy sẽ cho là xã hội đen, nhưng nói vậy cũng không sao, tổ chức của họ cũng là chuyển từ đen sang trắng.
“Nhưng không phải chú kinh doanh công ty sao? Ba nói công ty của chú cũng không tệ.” Diệp Hiểu Hàm có chút khó hiểu, nếu là xã hội đen, sao có thể kinh doanh công ty bình thường được?
Diệp Hiểu Hàm không nhìn nổi, vội vàng đi qua băng bó giúp anh, dù trên người anh có không ít vết thương, nhưng cũng không có nghĩa là chính anh tự băng bó những vết thương đó.
“Đó là công ty của tổ chức, công ty giống vậy rất nhiều, mỗi người chúng tôi đều có một thân phận, nhưng công ty thuộc sở hữu của người lãnh đạo ‘Hoàng’.” Sao đó, anh dừng lại một chút, nhìn cô nói. “Biết tôi là xã hội đen, cô không sợ sao? Nếu như bây giờ cô sợ, có thể chạy trốn.”
Diệp Hiểu Hầm lập tức nhìn anh chằm chằm. “Cháu là hạng người như vậy sao?”
Cửa phòng đột nhiên được mở ra, Trang Bác Hào đi vào.
Anh nở một nụ cười với Diệp Hiểu Hàm, sau đó hỏi Triệu Trạch Duệ. “Duệ, cậu không sao chứ?”
Triệu Trạch Duệ nhìn vết thương của mình một chút. “Cũng may, không chết được, anh em trong bang không sao chứ?”
Nếu không phải vừa rồi bọn họ chạy đến, anh có thể thật sự xảy ra chuyện.
“Tra ra là ai chưa?” Triệu trạch Duệ hỏi Trang Bác Hào.
Anh nhìn Diệp Hiểu Hàm một chút, sau đó nói: “Đã biết, cũng chỉ là một ít tàn đảng mà thôi, bọn họ cũng không biết thân phận của chúng ta, mới có thể tùy tiện ra tay với cậu, bây giờ đã làm xong toàn bộ mọi chuyện rồi.
Lúc này Triệu Trạch Duệ mới yên tâm, nếu như vậy thì tốt.
“Không sao! Nếu không sao là may rồi, vậy mình ra ngoài trước, hai người từ từ bồi dưỡng tình cảm!” Tảng Bác Hào nở một nụ cười mập mờ với Diệp Hiểu hàm.
Cô đã gặp qua Trang Bác hào, nhưng không biết anh cũng là một phần trong tổ chức này, nhìn anh lớn lên rất giống một đứa bé.
Triệu Trạch Duệ mặc quần áo vào. “Được rồi, cô cũng bị dọa không nhẹ, tôi về trước đây, tốt nhất là cô nên nghỉ ngơi.”
Diệp Hiểu Hàm cảm thấy anh rất vô tình, rõ ràng vừa rồi cô rất lo lắng cho sự an toàn của anh, nhưng anh lại có thể lựa chọn không trả lời.
Triệu Trạch Duệ đang muốn ra ngoài, Diệp Hiểu Hàm không muốn, lập tức ôm lấy anh từ sau lưng.
“Chú là đồ tồi, chú nhất định phải làm tổn tương cháu sao?” Diệp Hiểu Hàm ôm chặt lấy anh. “Nếu như không phải đã trải qua những thứ này, có phải chú sẽ vĩnh viễn không nói cho cháu biết không?”<