
Tác giả: Tử Văn
Ngày cập nhật: 03:03 22/12/2015
Lượt xem: 134855
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/855 lượt.
“A-”
Mới sáng sớm, bên ngoài đại sảnh xa hoa vọng tới tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng vang rung trời, khiến cho Tống Ninh Ninh sợ tới mức thiếu chút nữa ngã lăn từ trên giường xuống đất, nhưng rất sau đó cô nhận ra chủ nhân của âm thanh này là ai.
“TMD, lần này tôi nhất định phải giết anh!”
Cô híp mắt nhìn về phía chiếc đồng hồ báo thức, thời gian bây giờ là 6 giờ 21 phút.
“Chị hai?”
Xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, cô em gái út Tống Y Y cũng xuất hiện ngay sau đó, cô híp đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ hỏi.
“Anh cả làm sao vậy? Cứ mỗi sáng sớm đều kêu thê lương như vậy?”
“Chị cũng không rõ lắm.”
Tống Thanh Thanh mỉn cười, xoa nhẹ đầu cô em gái. Cô em gái út này là công chúa nhỏ của Tống gia, chỉ chưa đầy hai mười tuổi, mà hiện tại trông cô vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp tựa như thiên sứ, vô cùng đáng yêu, tóm lại là một thiếu nữ xinh đẹp.
“Chị nghĩ là anh cả sáng sớm đã rời giường hoạt động một hồi, có thể đã nhìn thấy một lọa côn trùng nào đó thôi. Em còn muốn ngủ thì hãy mau trở về giường ngủ thêm một giấc nữa đi, chị cả đã đi xử lí rồi.”
“Chị cả?!”
Tống Y Y vừa nghe, cơn buồn ngủ liền biến mất, tất cả tinh thần đều trở lại, mở to đôi mắt tròn vo chớp chớp nhìn.
Lần này lại có trò hay để xem rồi!
Ở Tống gia, Tống Y Y thật sự cảm thấy được chỉ có người chị cả của mình mới có khí chất của một “nam tử hán” đích thực, mà anh trai Tống Tĩnh Ninh kia, căn bản chỉ là một kẻ chân yếu tay mềm, ẻo lả.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng cô cũng chỉ là nghĩ ở trong lòng chứ không đem ra bàn tán.
Từ sau khi cha mẹ của bọn họ qua đời, theo lẽ thường tình thì người con trai độc đinh của gia đình sẽ là người quyết định các việc, nên có trách nhiệm gánh vác mọi công to việc lớn của Tống gia, nhưng kỳ lại thay cái người anh trai này trông dáng người thì cao to, năng lực công tác rất tốt, chỉ là lá gan lại rất nhỏ, nhỏ đến như con gián, còn lớn thì cùng lắm chỉ như con mèo, không có cái gì, là hắn không sợ, chỉ cần một cơn gió thổi lay động nhành cỏ thôi cũng khiến cho hắn mau chóng tìm nơi chốn chạy.
Anh cả và chị cả Tống Ninh Ninh đúng là hai anh em sinh đôi, bởi vì năm đó hai người bị sinh non, cho nên thể chất cũng không tốt, nhưng có điều cá tính chị cả rất quả quyết, lại vô cùng bất đồng với anh cả yếu đuối.
Người anh cả này ngoại trừ thân thể trông có vẻ cường tráng cộng với khuôn mặt đẹp trai có khả năng lừa được phụ nữ , và khả năng làm việc kiệt xuất ra, thì chỉ là một con người cư xử ngốc nghếch và nhát gan. Mấy năm nay, nếu không nhờ có chị cả một bên thay hắn chuẩn bị tất cả, có thể hắn đã sớm không sống nổi nữa rồi.
Cô không khỏi hoài nghi, có phải ông trời đang trêu đùa, đem giới tính hai người bọn họ đảo ngược, để trong nhà bọn họ trình diễn tiết mục gà bay chó sủa mỗi ngày.
“Em xem…”
Nhớ đi nhớ lại, giọng điệu Tống Y Y không tự chủ trong lòng dâng lên chút đồng cảm.
“Lần này đại ca chết chắc rồi.”
Tống Thanh Thanh nghe xong, khóe miệng chỉ nhẹ cong lên, mà không đáp lại lời em gái. Cô và em gái cùng sóng vai nhau nhìn ra ngoài phòng, giờ phút này, chắc chắn bên ngoài đang có một cuộc đại chiến thế giới.
Tống Ninh Ninh là đầu tàu gương mẫu lao ra ngoài cửa lớn, chạy đến phía người đàn ông lớn tướng đang ngồi núp ở một góc sân hai tay bưng mặt, há mồm hét chói tai lại còn không ngừng nhảy lên nhảy xuống.
Mỗi lần nhìn thấy hình ảnh như vậy, cô đều không muốn thừa nhận cái người ẻo lả bị dọa đến sợ hãi kia chính là người anh trai song sinh ra sau coo10 phút.
“Tống Tĩnh Ninh, anh TMD câm miệng lại cho tôi!”
Cô phẫn nộ quơ chiếc gậy trong tay.
“Sáng sớm đã rống lên như quỷ quấy nhiễu người khác ngủ, anh mà dám kêu thêm một tiếng nữa tôi sẽ quật què chân anh!”
“Ninh Ninh!”
Tống Tĩnh Ninh nhìn thấy em gái như nhìn thấy cứu tinh, lập tức liền hoảng sợ không hiểu gì, chỉ chỉ vào mặt đất.
“Nơi đó, nơi đó có…”
Tống Ninh Ninh trừng mắt nhìn hắn, khí thế nhanh chóng bị người anh trai vô dụng bức đến tức điên ngút trời.
Hiện tại, đôi tay hắn bưng chính đôi má mình, đứng trong sân nhà mình nhảy lên nhảy xuống như thể đàn bà, nếu để cho người ngoài thấy được, nhất định rất mất mặt cho dù có bị ném sang bên kia Thái Bình Dương đi chăng nữa cũng không rửa được.
Cô kìm nén cơn giận bước ra mấy bước xa, đi về phía hắn chỉ, thấy một con gián đang bò trên mặt đất.
“Mẹ nó! Tao còn tưởng cái gì, chỉ là một con gián thôi!”
Cô vừa nói vừa giơ chân lên dùng lực đạp mạnh xuống một cái liền đưa con gián tiễn sang Tây Thiên. (Chuông: chết đó các má! :)) )
Tống Tĩnh Ninh Thấy thế thì chừng lớn mắt, nói không ra lời.
“Lần sau nếu có nhìn thấy nó thì cứ việc nhấc chân lên giẫm chết nó là được rồi?!”
Cô tức điên lên, ném ra một câu.
“Đồ vô dụng!”
Nào biết Tống Tĩnh Ninh đột nhiên hít vào một hơi, hai tay bưng mặt, lại hét lên chói tai một tiếng kêu thê lương.
Tống Ninh Ninh đột nhiên bị tiếng hét chói tai của hắn làm cho giật mình nhảu dựng lên, lập tức hung trợn mắt nhìn hắn.
“Tống Tĩnh Ninh! Anh muốn hù chết tôi hả? tôi nghĩ anh thật