
Tác giả: Tử Văn
Ngày cập nhật: 03:03 22/12/2015
Lượt xem: 134877
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/877 lượt.
n nói tiếp với anh trai: “Anh không tính đến chuyện trả tiền cho A Sáng sao?”
Tống Tĩnh Ninh sửng sốt, thiếu chút nữa đã bị nghẹn bởi miếng bánh mỳ Pháp đang ăn trong miệng, “Cái gì?”
“Anh không cho rằng người ta cho anh mượn tiền, có thể không cần phải trả lại đấy chứ?” Cô không khách sáo nhắc nhở, “Tôi cũng không muốn cả đời này không thể ngẩng cao đầu trước mặt A Sáng được.”
Ánh mắt Tống Tĩnh Ninh nhìn về phía Đỗ Phù Lãng, hi vọng cậu ta có thể nói đỡ cho anh cái gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt cậu ta không thèm đếm xỉa đến anh thế kia, anh biết rằng bản thân anh không thể trông cậy vào cậu ta được rồi. Như thế cps nghĩa là cậu ta đã tuyên bố thẳng sẽ không giúp anh rồi còn gì.
“Đương nhiên là anh sẽ trả rồi.” Ở dưới gầm bàn, chân anh không ngừng đá sang phía chân của Đỗ Phù Lãng, anh không cam lòng khi thấy cậu ta ngồi một bên như không có việc gì như vậy được.
Đỗ Phù Lãng liếc mắt nhìn sang anh, vẫn ‘im lặng là vàng’ như cũ, trong lòng anh tự biết rằng bản thân mình sau này sẽ an ổn sống qua ngày, nên anh tuyệt đối không cần làm thêm bất cứ việc xấu nào nữa, dù sao, ngay từ lúc mới bắt đầu cũng là do anh ta là chủ mưu, bản thân anh cùng lắm cũng chỉ là phối hợp cùng với anh ta mà thôi.
Nếu như sự việc có bị vạch trần, thì kết quả Tống Tĩnh Ninh sẽ bị cô xử thê thảm hơn anh gấp trăm lần, anh càng ít bao che thì càng tốt cho bản thân mình hơn.
“Anh sẽ trả như thế nào?” Tống Ninh Ninh truy vấn.
“Hiện tại anh đã bắt đầu trả dần rồi. Đúng không, A Sáng?”
Tống Ninh Ninh nhìn về phía Đỗ Phù Lãng, “Là sao?”
“Anh ấy nói khi nào có thì lập tức trả.” Đỗ Phù Lãng bình tĩnh nhìn hai hốc mắt Tống
Tĩnh Ninh như đang phát hỏa, “Dù sao anh ấy nói cái gì thì anh sẽ làm cái đó. Anh ấy là anh trai của em, nếu anh không nghe lời anh ấy thì không tốt.” Giọng nói anh ẩn chứa đầy hàm ý.
Tống Tĩnh Ninh trừng mắt nhìn anh, cậu ta---
Nhíu mày, Tống Ninh Ninh quay đầu nhìn sang anh trai, “Ẻo lả, anh là như thế có phải không?”
Anh nhịn không được mà thở dài thườn thượt. “Ninh Ninh à, hiện tại chúng ta không nên nói đến những chuyện không vui như thế này, hơn nữa còn có cô Thù Lệ ở đây, không phải sao?”
Mặc dù Tống Ninh Ninh nghe theo lời anh không tiếp tục nói nữa, nhưng vẫn không nhịn được mà trừng mắt hung tợn với anh trai mình.
Ánh mắt lườm của cô khiến anh rụt cổ xuống, anh lại quay sang trừng mắt với Đỗ Phù Lãng, chỉ thấy cậu ta vẫn chuyên chú chậm rãi ăn cơm, vẫn thờ ơ lạnh nhạt như cũ.
“Chúng ta cần nói chuyện.” Cuối cùng anh vẫn không nhịn được mà quay sang nói với Đỗ Phù Lãng.
Đỗ Phù Lãng phải cố gắng lắm mới nén được cơn buồn cười, gật đầu với anh.
“Nói chuyện gì?” Tống Ninh Ninh giữ chặt lấy tay anh gằn giọng hỏi.
“Chuyện nhỏ thôi mà!” Tống Tĩnh Ninh nhìn em gái, tươi cười nói.
“Nếu đã là chuyện nhỏ, tại sao….”
“Không sao đâu.” Đỗ Phù Lãng vỗ tay cô trấn an cô rồi nói: “Để anh với anh trai ra ngoài một lát.”
“Anh không được bắt nạt A Sáng!” Tống Ninh Ninh nhìn anh trai mở miệng cảnh cáo, “Đừng quên, anh ấy bị bệnh tim, nếu anh ấy mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ đánh anh nhừ tử!”
Nữ đại bất trung lưu! Tống Tĩnh Ninh thật sự cảm thấy em gái mình đang rất nghiêm túc. Yêu người khác, ngay cả trái tim hay suy nghĩ đều lo lắng cho người ta, cũng không suy nghĩ lại bản thân mình mới là người mắc bệnh nan y.
Anh im lặng không nói gì, chỉ lôi Đỗ Phù lãng đi ra ngoài.
“Anh trai cô…..” ngay sau khi hai người đàn ông rời đi, trong lòng Thù Lệ âm thầm phân tích và nhận xét, “Rất thú vị.”
“Xấu hổ.” Tống Ninh Ninh mỉm cười cho qua chuyện, “Thật khiến cho cô phải chê cười rồi.”
“Chê cười ư?”
“Nếu không thì cũng là chế giễu.” Tống Ninh Ninh chầm chậm ăn đĩa salad ở trên bàn, rồi nhún vai, “Anh trai tôi không khác gì một người phụ nữ, lá gan anh ấy rất nhỏ. Nhưng anh ấy lại là một anh trai rất tốt, rất thương yêu tôi và hai đứa em gái của tôi nữa.”
Trong giọng nói của cô mang đầy cảm xúc như vậy, không khó có thể nhận ra tình thân giữa bọn họ vô cùng sâu đậm. Dừng lại một lát, Tống Ninh Ninh nổi lên dũng khí hỏi: “Cô Thù Lệ, mặc dù là chuyện riêng của cô, nhưng tôi vẫn rất tò mò…………….. có thể hỏi cô một chút được không?” Cô nhìn sắc mặt Thù Lệ không có gì biến đổi, mới tiếp tục bổ sung, “Đương nhiên, nếu cô cho rằng đây là việc riêng của cô, cô không muốn trả lời cũng không sao, tôi có thể hiểu được.”
Thù Lệ cầm khăn ăn lau miệng, đồng thời ánh mắt vẫn ung dung nhìn cô, “Cô hỏi đi.”
“Cô với vị hôn phu của cô hủy bỏ hôn ước, lại lập tức tới Đài Loan tìm A Sáng, mục đích của cô là gì vậy? Thật sự, chỉ là đơn thuần tới đây bàn chuyện hợp tác làm ăn thôi sao?”
Câu hỏi thẳng thắn như vậy, mang đầy đủ phong cách đặc trưng của Tống Ninh Ninh, Thù Lệ nghe xong chỉ nhẹ mỉm cười, “Mặc kệ mục đích của tôi là như thế nào, điều quan trọng là sau khi tôi nhìn thấy hai người như vậy, tất cả đã không còn gì quan trọng nữa rồi.”
Tống Ninh Ninh khó hiểu nghiêng đầu nhìn cô.
Thù Lệ chậm rãi mở miệng nói: “Từ trước tới giờ tôi luôn là con cưng của trời vậy, muốn gi