Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tĩnh Liên Chi Truyện

Tĩnh Liên Chi Truyện

Tác giả: Minh Minh

Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015

Lượt xem: 134463

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/463 lượt.

ắc đảm chết tiệt này… có ngày bổn nãi nãi cắt cái *pip pip * của ngươi cho hết lớn lối đấy…
Hắn gào khóc ôm lấy chân nàng :
- Nương tử đừng hãi… cẩn thận tín phúc của nương tử sau này chứ…
Lúc này nàng lửa giận ngập đầu… khí huyết công tâm… ngất xỉu tại chỗ…
Ta…ta hận…

Sáng mai lúc tỉnh dậy thì nàng bất ngờ khi thấy mình đang nằm nghỉ tại giường của mình.
Bò người ngồi dậy nàng nghi hoặc tìm kiếm chỗ sai nào đấy thì phát hiện có một phong thư để lên cái bàn bên cạnh giường.
Cầm lên… không có ghi tên người gửi…nàng xé phong thư ra xem thì thấy một tờ giấy… trên giấy ghi…ghi…
Nương tử yêu dấu… phu quân chờ nàng tối nay ở chỗ cũ nhé… phu quân sẽ tự nguyện cởi sẵn đồ để thê tử bắt nạt phu quân... phu quân đáng yêu gửi
Còn tặng kèm theo một dấu hôn nồng đậm buồn nôn nữa…
Nàng vừa tỉnh thì không khỏi muốn ngất xỉu lần nữa, đúng lúc này ám vệ của Song Đình bước vào, nàng ta nói :
- Ngươi tỉnh rồi… bắt đầu thay hỷ phục thôi…
Nàng hơi nghi hoặc hỏi nàng ta :
- Sao ta lại ở đây… không phải hôm qua ta xỉu ở…
Nàng ta mặt lạnh lùng đáp :
- Hôm qua ta đón ngươi từ tay vị công tử kia rồi đem ngươi trở về đây…
Nàng gật gật đầu hiểu ý.
Nàng ta cầm một bộ hỷ phục được gấp ngăn nắp để lên bàn rồi quay người bước đi, trước khi ra khỏi cửa còn nói :
- Thay đồ nhanh đi… chút qua phòng bên để người khác trang điểm… còn một canh giờ nữa thì kiệu hoa đến đấy.
Nàng mặt buồn buồn trả lời :
- Ừm…






Phong Ba Nổi Lên
Đến buổi tối.
Sau khi trải qua bao quá trình phức tạp rồi bái đường thành thân thì nàng được một đám cung nữ dẫn đường rồi đưa vào phòng tân hôn chờ thái tử đến động phòng.
Nàng ngoan ngoãn ngồi chờ, nhưng trong lòng không khỏi suy nghĩ…
Hi vọng tên ngốc kia sẽ không đến…
Nói xong không thèm nhìn khuôn mặt khó coi của lão nhân mà dùng khinh công bay nhanh đến điểm hẹn.

Hắn không hề biết rằng, chính câu nói này ngày sau sẽ làm nàng và hắn ngày càng cách xa nhau hơn, rồi cuối cùng phải hối tiếc tim đau như rát muối nhìn nàng gả đi cho nam nhân khác…

Nàng ngồi chờ trong tân phòng chừng nửa canh giờ thì một cung nữ mở cửa bước vào, dùng một giọng nói khinh người với nàng :
- Thái tử phi ! tối nay người phải ngủ một mình a… thái tử tối nay bận thị tẩm trắc phi rồi…
Ám vệ đứng bên cạnh nàng không khỏi nhăn mày khó chịu, rồi nhìn đến bóng dáng nữ nhân đang ngồi trên giường kia.
Đột nhiên nàng ta với tay cầm lấy khăn hỉ rồi kéo xuống, người nằm dựa hết lên giường ngái ngủ một cái, đôi mắt lười biếng nhìn nữ tỳ đang há hốc mồm kia :
- Còn gì để nói không…
Nàng ta vô thức lắc đầu quầy quậy :
- Dạ không… a không, nhưng mà thái tử…
Nàng lông mày nhăn lại :
- Ta không có điếc… ngươi lui ra đi…
Ả nô tỳ hơi hoảng loạn, chưa kịp cúi chào thì đã chạy vội ra ngoài.
Miệng lẩm bẩm :
- Đúng là không có chút lễ nghi nào… y chang thằng cha chủ nhân của nó vậy…
Nói xong xoay người lại, nhìn Tiên Ỷ :
- Đói không ?
Nàng ta lắc lắc đầu.
Nàng không quan tâm câu trả lời mà đứng lên, tiến đến chỗ bàn đựng đầy thức ăn mà ngồi xuống, rồi ngoắc ngoắc tay kêu nàng kia qua đây.
Nàng ta nghi hoặc bước đến.
Nàng mở miệng nói :
- Tháo đồ trang sức trên tóc dùm ta đi… nặng muốn chết đi được…
Ngây ngốc nghe lời cởi từng bộ trang sức rườm rà trên tóc ra rồi để chúng ở một bên bàn.
Nàng đứng dậy cởi cái bộ quần áo 7 lớp trên người, cởi được chừng 5 lớp áo thì nàng mới dừng lại rồi tiếp tục ngồi xuống ghế.
Giơ tay cầm lấy bình rượu, đổ xuống ly, rồi nâng lên uống một ngụm, nàng nở một nụ cười thâm sâu khó hiểu, khẽ thì thào :
- Tiên Ỷ…
- Vâng…
- Ngươi có bao giờ cảm thấy mệt mỏi không ?
Lòng như có gì đó dao động :
- Không có…
Nàng cười nhẹ :
- Coi bộ ngươi là người vô tâm nhỉ ?
Nàng ta im lặng.
Nàng lấy một cái bánh xếp trên đĩa, bỏ vào mồm rồi nhai nhai, lời nói ra không biết cho người khác nghe hay cho chính bản thân thay:
- Đời người chỉ vỏn vẹn có vài chục năm, nếu không biết trân trọng thì đến khi mất đi sẽ phải hối tiếc đấy…
Tiên Ỷ toàn thân hơi run lên rồi rất nhanh trở lại lạnh lùng như cũ.
Nàng lại hỏi :
- Ngươi có từng yêu ai bao giờ chưa?
Không hiểu sao trong lòng nàng ta lại có cảm giác như muốn mở rộng cánh cửa trái tim đã đóng băng từ nhiều năm trước:
- Đã từng…
- Người đó thế nào ? tốt không ?
Nàng hỏi.
Lời nói ra như lẩm bẩm :
- Rất tốt… rất tốt… người ấy là người tốt nhất trên đời mà thần từng gặp…
- Người đó tốt như thế tại sao hai người lại không đến với nhau…
Ngước mặt lên trời, tiên ỷ khẽ thở dài :
- Người ấy chỉ xem thần như kẻ thế thân thôi…
Nàng cười cười như trêu ngươi :
- Người đó đã từng níu kéo…
Nàng ta cười cười như muốn khóc đi, như muốn nhớ lại quãng thời gian hạnh phúc ấy :
- Níu kéo thì đã sao chứ… thần rất tham lam… thứ thần muốn không chỉ là một phần trái tim của người ấy… mà chính là trọn vẹn yêu… trọn vẹn cưng chiều…
N


pacman, rainbows, and roller s