
Dấu Ấn Của Hoàng Tử Ác Ma (18+)
Tác giả: Minh Minh
Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015
Lượt xem: 134464
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/464 lượt.
iến vào.
Khuôn mặt tinh xảo tú mục, đôi mắt phượng long lanh xinh đẹp nhưng có thần, mũi thẳng thon dài, môi mỏng không cần son mà vẫn hồng hồng đến mê người, áo lụa đỏ thêu phượng che đi làn da trắng hồng nõn nà có thể nhéo ra sữa.
Nàng ta đính xác là một mỹ nhân có nhan sắc xinh đẹp hiếm có, khó ai sánh bằng.
Trong khi đám nô bộc còn đang ngây ngốc thì đám nữ nhân phừng phừng lửa ghen tuông nhìn mỹ nhân trẻ đẹp mỹ miều.
Một trắc phi mặc áo màu tím ngồi bên phải, tỏa ra anh khí bức người mở miệng hỏi :
- nữ nhân to gan ! ngươi là ai mà dám vô lễ như vậy !!!
nàng cười lạnh :
- không phải người các ngươi đang tìm kiếm sao ?
- cái gì !!!??? ngươi… ngươi là thái tử phi ?
đám nữ tử giật cả mỉnh.
nàng không trả lời như ngầm thừa nhận.
luyến tuyển như còn đang lửa giận ngập đầu, muốn tìm ai đó xả giận thì nở nụ cười cực thỏa mãn, xong nhìn nàng khiêu khích :
- cũng tốt… ngươi dám tự dấn thân mình đến đây… ta chỉ sợ ngươi trốn chui trốn nhủi không dám gặp mặt bổn cung ấy chứ…
nàng cười một cách đáng sợ :
- trốn tránh ? xì… đó không phải là phong cách bổn cung… à đúng rồi, còn nữa…
nàng ta nhiu nhiu mày nhưng vẫn nghi hoặc hỏi :
- cái gì !!!???
nàng làm động tác duỗi duỗi chân :
- ta đường đường là thái tử phi mà phải chịu cảnh đứng nói còn các người thì được ngồi à…
nàng ta nở một nụ cười lạnh, sai một nô tỳ :
- người đâu… sao còn không mau đem cho thái tử phi nương nương của các ngươi một cái ghế nào không dùng đến đi…
nô tỳ cực phối hợp diễn trò :
- ghế nhà vệ sinh được không ạ…
nàng ta cười lả lơi, hài lòng nhìn ả nô tỳ cận thân :
- ngươi thật là… sao lại nói thế… dù sao nàng ta cũng là…
nàng nói :
- khỏi cần…
Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, nàng bước từng bước dài qua thảm giữa sân mà tiến đến ghế chủ vị.
Đứng trước mặt nữ nhân áo vàng, nàng nở một nụ cười đúng chuẩn người ta khó phòng ngừa, phút chốc cầm lấy nàng ta, vận công rồi đẩy nàng ta ngã nhào ra khỏi ghế rồi nằm xấp xuống thảm nhung.
Đám người đều há hốc mồm nhìn chầm chầm cảnh tượng không thể tin nổi xuất hiện trước mắt.
Ôi trời ạ… cảnh tượng mà các nàng chỉ dám mơ trong những giấc ngủ bỗng xuất hiện cực kỳ chân thật trước mặt, thậm chí còn có phần hung hăng, dã tính hơn.
Một tiếng thét lên đầy lo lắng của nữ tỳ làm cho bọn nàng tỉnh lại nhanh chóng nhưng trong lòng vẫn xót lại dư âm thỏa mãn vui vẻ.
- nương nương… nương nương người có sao không ?
nữ nhân còn đang ngơ ngác lập tức vung tay lên ngăn trở, ngón tay không tin chỉ lên bóng dáng nữ nhân áo đỏ đang ngồi đàng hoàng lên chỗ đáng lẽ ra là của mình cách đây vài giây.
- tiện nhân vô lễ… ngươi… ngươi dám thất lễ với bổn cung…
nàng cười lạnh một tiếng rồi từ đâu rút ra một thanh chủy thủ nhỏ, dùng sườn kiếm khẽ đẩy ngón tay đang chỉ vô mặt của nàng.
- trắc phi nên bình tĩnh lại a…
nàng ta lập tức sợ hãi ôm chặt lấy ngón tay vừa bị chủy thủ đụng qua, lật qua lật lại tìm kiếm sợ lưu lại vết thương, muốn dùng ngón tay để chỉ lần nữa nhưng rất nhanh rút tay lại.
nàng cười cười :
- hên là ngươi rút ngón tay lại kịp… nếu không ta sẽ không đảm bảo nó còn tồn tại trên bàn tay tuyệt đẹp của ngươi đâu…
Trong lòng không khỏi rùng mình, mồ hôi ướt đẫm bàn tay nhưng vẫn ương ngạnh cãi lại :
- bổn… bổn cung mà có mệnh hệ gì thì thái tử sẽ không tha thứ cho ngươi đâu…
nàng không nhịn được mà cười khẽ, lại gần tai nàng ta nói lời ám muội nhưng nội dung không hề ám muội chút nào :
- bổn cung cũng nói cho ngươi biết… ta mà có mệnh hệ gì thì phụ thân của ta cũng quyết không tha thứ cho thương minh quốc các ngươi đâu…
nàng ta toàn thân run rẩy, chỉ tay vào mặt nàng :
- ngươi… ngươi…
liếc nhìn một cái, nàng chỉa ra một ngón tay rồi dùng sức thật mạnh phách một cái lên ngón tay nàng ta.
Aaaaaa….
Một tiếng la thảm thiết vang lên.
- ngươi… ngươi dám…
cầm lấy ngón tay đang sưng đỏ của mình lên nàng ta oán hận nhìn nàng.
nàng lại gần nàng ta rồi cúi người xuống :
- trên đời này có cái gì mà ta không dám… tốt nhất là ngươi hãy cư xử đàng hoàng một chút… nếu không ta cũng không chắc dòng tộc nhà ngươi sẽ còn tồn tại hay không đâu…
nói xong nàng không quan tâm mà quay lưng lại, chỉ mặt từng người còn lại :
- các ngươi tốt nhất cũng đừng nên làm gì quá quắt… người không phạm ta, ta không phạm người… các người cũng yên tâm… ta hoàn toàn không có một chút hứng thú nào với cái quyền lực với đấu đá chốn hậu cung… cho nên tốt nhất tránh xa ta ra một chút… được chứ ?
đám nữ nhân còn lại mồ hôi lạnh vốn đã ướt nhẹp sau lưng lập tức gật đầu như giã tỏi, ngoan ngoãn như mèo con đứng sang một bên.
Các nàng cũng đâu có ngu… muốn bắt nạt cũng phải biết lựa người mà bắt nạt… hai thái tử phi đời trước tuy thân phận cao quý nhưng chẳng qua chỉ là xuất thân từ trung đẳng vương quốc… còn vị thái tử phi lần này lại là con gái của đại tướng quân đại quốc, có họ hàng chặt chẽ với hoàng thất diệp quốc… các nàng thật ra cũng chẳng dám động chạm vào, ai bảo cái con luyến phi ng