
Tác giả: Tống Vũ Đồng
Ngày cập nhật: 03:41 22/12/2015
Lượt xem: 134796
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/796 lượt.
ặc quần dài, thân ảnh đã không thể chờ đợi đi đến bệ cửa sổ lầu hai, tính toán nhảy xuống chạy khỏi nơi này. Bất quá nghĩ thì nghĩ, nhưng khi hai chân nàng vừa đưa lên thì liền muốn rút lui.
Không được! Nàng không thể không trốn! Nếu để cho dã thú kia trở lại làm bẩn nàng. . . . . . Nghĩ tới, Lam Lăng tâm căng thẳng, cảm giác thấy lạnh cả người xông lên đầu, cắn răng nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt một đống lễ phục mà Chi Giới đã mua về cho nàng, kết thành dây để thân thể khi thả xuống có vật níu giữ.
Lòng của nàng trong lúc chuẩn bị nhảy, cảm xúc sợ hãi lan tràn đến tứ chi của nàng, xoay mình một trận gió thổi qua làm cho nàng tay chân như nhũn ra giống như là tùy thời ( bất cứ lúc nào) cũng có thể rơi xuống tới đất mặt. Nàng thoáng nhìn xuống đất, không nhìn còn khá, này vừa nhìn thiếu chút khiến nàng thở không kịp, cao cũng không phải là thấp cũng không phải a.
“Mau xuống đây!” Nhâm Chi Giới hai tay khoanh trước ngực, đứng ở giữa đình viên, ngửa đầu nhìn cảnh trước mắt, trên mặt âm u .
Đi xuống? Đó không phải là tương đương với tự chui đầu vào lưới? Hắn nghĩ nàng là ngu ngốc sao?
“Không muốn!” Trong miệng la hét, Lam Lăng mặt lại càng lúc càng tái nhợt, bởi vì nàng biết mình thể lực có thể cậy mạnh không được bao lâu, tùy thời sẽ rơi xuống tới đất rất nguy hiểm, nhưng phải vì vậy mà bị hắn rống liền ngoan ngoãn nhảy xuống, không có cửa đâu.
“Cô nghĩ ngã chết?”
“Ngã chết vốn so với bị xú nam nhân các ngươi ô nhục tốt hơn!” Nàng thở hổn hển quát. Cảm giác mình hai tay đã mau không còn sức rồi, cả thân thể tựa hồ không ngừng đi chìm xuống.
“Thiếu gia, cái thang tới.”
“Ừ.” Nhâm Chi Giới nhanh chóng leo lên cái thang, hướng tới gần vị trí của Lam Lăng
Mắt thấy hắn đã gần người, Lam Lăng hốt hoảng không biết như thế nào cho phải, quay đầu lại nhìn mặt đất một cái, suy tính có nên hay không ánh mắt khép lại dứt khoát nhảy xuống.
“Nhảy xuống, cô ngay cả hy vọng cuối cùng chạy trốn cũng không có.” Nhâm Chi Giới đảo mắt đã đi tới bên cạnh nàng, hướng nàng vươn tay, “Tới đây, tôi đỡ cô đi xuống.”
Lam Lăng xoay đầu lại nhìn hắn, chống lại lời nói lãnh mạc kia là ôn nhu phảng phất sâu trong tròng mắt đen không thấy đáy. Thành thật mà nói, giờ phút này nàng cực sợ, thấy hắn đối với nàng rộng mở cánh tay, trong đầu nàng chỉ muốn lập tức hướng về phía trước, mà không phải nghĩ thoát đi.
“A!” Đang lúc nàng tim đập mạnh và loạn nhịp hết sức, vòng eo bị một cánh tay có lực vững vàng ôm lấy, khuôn mặt nàng thất sắc phát ra tiếng kêu đồng thời, thân thể một cáu bay lên, đã rơi vào trong một lồng ngực rộng rãi. Cái thang bởi vì bắt ngờ tiếp nhân một lúc sức nặng hai người mà kịch liệt lay động, theo bản năng, hai tay của nàng nắm chặt hông của hắn, đem hắn ôm thật chặt.
Giờ phút này, hai người thân thể chặt chẽ dính vào nhau, Nhâm Chi Giới có thể cảm giác được hai vú mềm mại của nàng ở trong ngực hắn kịch liệt phập phồng, cùng hắn dán hợp, cũng có thể cảm giác được trên người nàng mới vừa tắm rửa qua có mùi hương thơm mát thanh nhã không ngừng trước chóp mũi hắn lượng lờ, trong phút chốc làm nhiễu loạn tâm thần của hắn, để cho phần bụng dưới của hắn trở nên căng thẳng khó chịu.
Phảng phất cảm nhận được giữa hai người biến hóa kỳ lạ có dòng khí thân mật, Lam Lăng không khỏi ngẩng đầu lên, cánh môi run rẩy lạnh như băng trùng hợp cùng lúc hắn vừa cúi mặt xuống chạm nhau, nhẹ nhàng quét qua môi của hắn.
“Ngô.” Gương mặt của nàng bởi vì đụng chạm như vậy mà nung đỏ, chống lại hai con ngươi sâu thẳm kia càng làm nàng hoảng hốt không dứt, liên tục không ngừng cúi đầu, lời nói không có mạch lạc: “Chúng ta. . . . . . Chẳng lẻ phải ở trên cái thang này mãi sao?”
Nếu như có thể, hắn tuyệt không để ý. Nhâm Chi Giới ở trong lòng than nhẹ, lại kinh ngạc với mình trong phút chốc bị mê hoặc tim đập mạnh và loạn nhịp.
“Lần sau muốn chạy trốn, nên tìm phương thức không đem bản thân hù chết, ân?” Hắn ôm nàng, có thể cảm giác được nàng run rẩy cùng lạnh như băng.
Lam lăng bởi vì hắn lời nói ôn nhu mà ngưỡng mặt lên, con ngươi lóe ra ánh sáng, giảo hoạt “Tiên sinh, anh ở đây khích lệ tôi trốn sao?”
“Nếu như cô thoát được như lời nói, tôi sẽ không ngăn cản.”
“Nếu như anh nguyện ý bỏ qua cho tôi, tôi tự nhiên sẽ thoát được.” Nàng ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi , hi vọng nam nhân ôn nhu trước mắt này tựa hồ đối với nàng còn có chút lương tâm để nàng đi.
“Tôi không thể nào phản bội Khuyết Lạc, muốn chạy trốn phải dựa vào bản lãnh thật sự của cô.” Vừa nói, Nhâm Chi Giới lực tay căng thẳng, ôm nàng từ từ bò xuống cái thang.
“Gã dã thú kia có phải hay không thường thường bắt cóc nữ nhân đem về?” Nếu không tại sao có thể có cái thang cao như vậy để trong nhà phòng bị, giống như tùy thời đem nữ nhân muốn chạy trốn bắt trở về.
“Anh ta không có bắt cóc cô, là mua cô.”
“Kia không có gì bất đồng, đều giống nhau là hoạt động phi pháp!”
“Tôi khuyên cô cất đi cái lưỡi không ngoan kia, tránh cho tự mình chuốc lấy cực khổ.” Khuyết Lạc chưa từng có tính nhẫn nại cùng một nữ nhân nói chuyện,