
Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy
Tác giả: Vũ Bộ Sinh Liên
Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015
Lượt xem: 1342441
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2441 lượt.
n đề này nữa, mà nói: "Em chơi một mình ở đây, anh đi xem cô ấy đã dậy chưa."
Nói xong, anh xoay người đi lên tầng.
Tề Mẫn nhìn bóng lưng của anh, môi khẽ cong lên, trong mắt tràn đầy khát vọng.
Chỉ một lúc sau, Lăng Diệp và Úc Hàn Yên đã cùng đi xuống tầng.
Úc Hàn Yên liếc nhìn Tề Mẫn đang ngồi nhu mì trên ghế sofa, cười nói: "Vậy chúng ta đi ra ngoài, cháu ở đây chơi với anh chị nha."
"Dạ, tạm biệt bác gái!" Tề Mẫn gật đầu thật sâu, nói.
"Đã tỉnh rồi sao?" Lăng Húc vừa mở cửa phòng ngủ ra, chỉ thấy người trên giường đã mở hai mắt, ngay sau đó dịu dàng hỏi.
Từng cảnh tối hôm qua xuất hiện lại trong đầu Phong Khuynh Lam, nhiệt độ trên mặt cô không ngừng tăng lên, xoay người đưa lưng về phía Lăng Húc.
"Có khó chịu ở đâu không?" Lăng Húc đi vòng qua trước mặt cô, ngồi xuống bên giường, cúi đầu nhìn cô hỏi.
Không hỏi thì không sao, vừa hỏi xong liền khiến cho Phong Khuynh Lam một bụng tức giận, lập tức gắt gỏng: "Sao tối hôm qua anh không quan tâm đến cảm nhận của tôi một chút đi!"
"Anh vừa ăn mặn, khó tránh khỏi việc không nhịn được ăn nhiều hơn vài phần, em phải hiểu chứ." Lăng Húc điềm nhiên nói.
"Tôi cũng là lần đầu tiên! Sao anh không hiểu!" Phong Khuynh Lam chất vấn.
"Anh hiểu mà, cho nên tối hôm qua anh đã không làm thêm mấy lần nữa còn gì?" Lăng Húc vô tội đáp.
". . . . . ." Phong Khuynh Lam phát hiện, ngoài việc trừng mắt với anh, cũng chỉ có thể trừng mắt.
Lăng Húc buồn cười đưa tay lên véo mặt cô, nói: "Cái bao tử cũng trống rỗng rồi đi."
Phong Khuynh Lam nhăn mày, đưa tay bắt lấy tay anh, cho lên mũi ngửi ngửi, nói: "Không phải mùi sữa tắm của anh, cũng không phải là mùi dầu gội của anh, lại càng không…"
"Đã sờ qua tóc Tiểu Mẫn." Lăng Húc cắt đứt suy đoán của cô, thành thật khai báo.
Phong Khuynh Lam ném tay anh ra, lạnh lùng nói: "Đừng có dùng bàn tay đã chạm qua người phụ nữ khác đụng vào tôi."
Lăng Húc nhíu nhíu mày không thể nhìn ra, nói: "Cô ấy là em gái."
"Cô ấy với anh không có quan hệ máu mủ, cô ấy còn thích anh." Phong Khuynh Lam trầm giọng nói.
"Cô ấy nói sẽ không thích anh nữa." Lăng Húc nhìn chằm chằm mặt cô, nói.
"Tiểu Lam, em ghen hả?" Anh hỏi có chút hưng phấn.
Phong Khuynh Lam xù lông, lập tức nói: "Anh mới ghen!"
"Được được được, anh ghen." Lăng Húc thỏa hiệp vô điều kiện.
Phong Khuynh Lam hừ nhẹ một tiếng, khó nhìn ra khóe miệng đã cong lên.
"Cô ấy vẫn đang ở đây?" Cô dừng một chút, hỏi.
"Ừ, đang xem ti vi một mình dưới phòng khách tầng một." Lăng Húc đáp.
"Một mình?" Phong Khuynh Lam nhíu mày, có chút ngạc nhiên lặp lại.
"Ừ, cha với mẹ đi ra ngoài rồi." Lăng Húc gật đầu.
"Anh xuống với cô ấy trước đi, tôi dậy đây." Phong Khuynh Lam ngồi thẳng người, nói.
Lăng Húc ôm lấy cô, nói cực nhanh câu "Miệng anh chưa chạm qua người khác", hôn lên môi cô.
Anh dùng đầu lưỡi cạy hàm răng cô ra, mạnh mẽ tiến vào khu vực riêng của cô, lấy phong thái phóng túng càn quét qua từng ngóc nghách.
Cuối cùng, anh lưu luyến rời khỏi môi lưỡi ấm áp của cô, còn chưa đã liếm liếm môi của mình.
"Anh đi chuẩn bị bữa sáng cho em." Lăng Húc buông cô ra, đứng dậy rời đi.
Phong Khuynh Lam nhìn bóng lưng anh, trong mắt tựa như có tia say đắm.
"Anh Húc, chị Lam vẫn chưa dậy à?" Tề Mẫn thấy một mình Lăng Húc xuất hiện trong tầm mắt của mình, không khỏi hỏi.
Lăng Húc vừa đi tới phòng bếp, vừa nói: "Đang rửa mặt. Anh đi chuẩn bị bữa sáng cho cô ấy."
Chẳng bao lâu, Tề Mẫn liền gặp được người trong truyền thuyết đó, mái tóc dài màu vàng hơi xoăn, đôi mắt to màu xanh xám, chiếc mũi cao thẳng tinh sảo, đôi môi đỏ mọng tươi đẹp ướt át, làn da trắng nõn sáng long lanh, dáng người lồi lõm, thoạt nhìn rất giống búp bê Barbie.
"Xin chào, tôi là Phong Khuynh Lam." Trên người là bộ đồ ở nhà thoải mái, Phong Khuynh Lam đi vào phòng khách, mỉm cười chào hỏi Tề Mẫn.
Tề Mẫn không chút keo kiệt, trên mặt nở rộ ra nụ cười thật to, đứng dậy đi đến bên cạnh nhình Phong Khuynh Lam, dùng giọng lanh lảnh, dễ nghe nói: "Chị Lam, em là Tề Mẫn, chị gọi em Tiểu Mẫn được rồi."
"Tiểu Mẫn." Phong Khuynh Lam cong khóe môi, nhẹ giọng gọi.
"Sau khi nhìn thấy chị, em đã biết tại sao Anh Húc thích chị rồi. Nếu em là một người đàn ông, em cũng muốn theo đuổi chị." Tề Mẫn nói véo von.
"Người anh nhìn trúng, đương nhiên là siêu tốt rồi." Lăng Húc đi ra, nhìn Phong Khuynh Lam, tự hào nói.
Phong Khuynh Lam nhìn anh có chút nói không lên lời.
Lăng Húc ôm eo cô, đi về phía phòng ăn, đồng thời nói: "Tiểu Lam, ăn sáng thôi."
"Tôi đi ăn sáng trước." Phong Khuynh Lam quay đầu nhìn Tề Mẫn, cười nói.
Tề Mẫn lộ ra mấy chiếc răng trắng noãn, nói: "Đi đi, đi đi."
Nhìn bóng lưng thân mật không tách rời của bọn họ, sự trấn tĩnh trong đôi mắt đã bị sự điên cuồng, cố chấp thay thế.
"Kì thật cô ấy ứng xử rất tốt." Lăng Húc ngồi bên cạnh Phong Khuynh Lam, vừa nhìn chằm chằm cô ăn sáng, vừa nhẹ giọng nói.
Người Phong Khuynh Lam khựng lại, sau đó thản nhiên đáp: "Có lẽ vậy...! ."
Không biết vì sao, cảm thấy nụ cười của cô ta c