
Tác giả: Vũ Bộ Sinh Liên
Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015
Lượt xem: 1342604
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2604 lượt.
g chắc chắn lắm:
"Em ăn kem rồi. . . . . ."
Trong mắt Lăng Diệp nổi lên ý cười, anh tiếp tục cởi cúc áo sơ mi của mình, kéo giọng dài ra đầy mê người, nói:
"Ồ. . . . . ."
Úc Hàn Yên mím mím môi, đôi mắt to hiện lên một tầng hơi nước mỏng, tội nghiệp nhìn Lăng Diệp, hai tay bắt lấy vạt áo anh nói:
"Em không muốn làm nha ~"
Hiện tại thắt lưng của cô vô cùng đau nhức, còn thêm một lần nữa phần trên và dưới của cô sẽ phân ly mất.
Lăng Diệp đáp "Uhm" một tiếng, cởi áo của mình ra, ép xuống người cô, đồng thời nói cực nhanh:
"Em không cần phải làm, anh làm là được rồi."
". . . . . ." Có khác nhau sao?
Thế là, đại tổng giám đốc Lăng của chúng ta lại bắt đầu tự mình gieo mầm kiếp sống.
"Lăng Diệp! Em cảnh cáo anh… Anh dám làm nữa, tối nay sẽ phải ra ngoài ghế sofa ngủ!" Sau một tiếng đồng hồ, giọng nói hổn hển của người nào đó vang lên.
Lăng Diệp nhíu mày, đã ‘tu bổ’ tạm rồi nên thu hoạch thôi. Anh dựa vào sức kiểm soát mạnh mẽ của mình, cho hóa thành một vũng nước vào trong cơ thể người nào đó, cố gắng để mình không nhìn thấy một màn kiều diễm sinh động trên ghế sofa, mặc quần áo vào người.
Vừa được tự do, Úc Hàn Yên cũng chẳng kịp để ý đến toàn thân đau nhức, vội vàng mặc quần áo vào. Để đề phòng người kia thay đổi chủ ý, cô phải mau chóng dậy sửa soạn chỉnh chu lại cho mình.
Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, Úc Hàn Yên ngẩng đầu nhìn Lăng Diệp đang nhàn nhã cài nút tay áo, giận dữ nói nhỏ:
"Mặt người dạ thú."
Động tác ở tay Lăng Diệp hơi dừng lại, mặt anh không biến sắc nhắc nhở:
"Từ chiều qua đến giờ, em đã nói từ ‘cầm thú’ này không dưới mười lần rồi."
Úc Hàn Yên vừa nghe nói thế liền kích động. Cô đứng phắt dậy nhưng hai chân lại mềm nhũn ra, cô nhanh tay nhanh mắt vịn vào bên mép bàn, mở to đôi mắt nhìn vào khuôn mặt hoàn mỹ có một không hai của Lăng Diệp, gầm nhẹ:
"Đều là lỗi của anh!"
Lăng Diệp tiến đến bế cô lên, vừa đi ra phía bên ngoài phòng làm việc, vừa dỗ dành:
"Đúng vậy, đều là lỗi của anh, em đừng kích động."
Úc Hàn Yên rất không hài lòng "Hừ" một tiếng, đưa hai tay giắt lên chiếc cổ cao to đẹp đẽ của Lăng Diệp, đầu tựa vào ngực anh, hỏi:
"Đi đâu vậy?"
Lăng Diệp đi vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, đưa một tay ra ấn vào phím đề số 1, đáp:
"Đi ăn gì đó."
Úc Hàn Yên đột nhiên ngẩng đầu lên, tỏ rõ suy nghĩ của mình:
"Em không nấu cho anh đâu!"
Mệt chết cô rồi, lại còn muốn cô nấu cơm. Đừng nói là cửa lớn, mà ngay cả cửa sổ cũng không được. (Ám chỉ một việc không có khả năng a~)
Lăng Diệp nhếch nhếch môi bất đắc dĩ, nhỏ giọng hỏi:
"Mèo hoang nhỏ, anh có nói em nấu cơm sao?"
Anh mới là mèo hoang nhỏ, cả nhà anh đều là mèo hoang nhỏ! Trên mặt Úc Hàn Yên thoáng qua vẻ lúng túng, cô nói nhỏ:
"Ai bảo lúc trước anh toàn bắt em nấu cơm."
Lăng Diệp bế cô ra khỏi thang máy, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đi từng bước bước một đến cửa cao ốc, đồng thời nghiêm túc nói:
"Vợ nấu cơm cho chồng ăn không phải là một chuyện rất tự nhiên sao?"
Úc Hàn Yên lại dựa sát đầu vào ngực anh, lẩm bẩm:
"Ai là vợ của anh chứ."
Lăng Diệp dừng bước, yên lặng nhìn người trong ngực, mắt sâu không thấy đáy.
Úc Hàn Yên rụt đầu lại, giống như thanh minh cho câu nói của mình, làu bàu:
"Đúng là như thế nha. Chúng ta còn chưa kết hôn."
Lăng Diệp gật đầu một cái, tiếp tục bước về phía xe của mình, đồng thời nói:
"Sau khi ăn cơm xong sẽ đi lấy giấy đăng ký kết hôn."
Trông Úc Hàn Yên nhìn Lăng Diệp đứng trước mặt giống như một cô ngốc, mãi đến khi mình bị nhét ngồi vào trên ghế kế bên tay lái của xe ôtô cô mới tỉnh, vừa thắt dây an toàn vừa nói:
"Anh cho rằng đối với người như em đây, lấy giấy đăng ký kết hôn rồi sẽ có ý nghĩa?"
Cái tên "Úc Hàn Yên" này là do cô tự đặt cho mình, ngay cả chứng minh thư hay sổ hộ khẩu, tất cả cũng đều là do cô thừa lúc ban đêm gió lớn xông vào đồn công an làm lén. Tất cả đều là giả. . . . . .
Lăng Diệp gật đầu không chút do dự, nghiêm túc nói:
"Đương nhiên là có ý nghĩa. Điều này thể hiện là hôn nhân của chúng ta đã có giá trị pháp lý."
Điều anh thích chính là tên của anh và cô được đặt chung một chỗ, chính là trong một tấm ảnh có hình anh và cô.
Úc Hàn Yên không nói thêm gì nữa, cô quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Nếu anh đã muốn làm như vậy thì cứ làm thế đi, dù sao cô cũng chẳng có vấn đề gì. Có tờ giấy đăng ký kia hay không đối với cô mà nói, cũng chẳng có ảnh hưởng gì to lớn, bất luận như thế nào cô cũng sẽ ở bên cạnh anh trừ phi anh phản bội cô. Nhưng cô tin anh sẽ không bao giờ phản bội cô. Chẳng tại sao cả, nhưng cô chắc chắn như vậy.
Xe dừng lại trước cửa một khách sạn xa hoa. Úc Hàn Yên cởi thắt dây an toàn đi ra khỏi xe, nhìn thấy phong cảnh nơi này vừa quen vừa lạ cô bùi ngùi một hồi. Lúc trước khi cô tới nộp hồ sơ xin làm trợ lý đặc biệt cho Lăng Diệp, cô đã ở trong khách sạn này.
Lăng Diệp đi tới bên cạnh cô, thấy cô nhìn bốn chữ “Cung điện Lăng Thị” to đùng được mạ vàng có chút mất hồn, không nhịn được lên tiếng hỏi:
"Sao vậy?"