
Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng
Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 134660
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/660 lượt.
ắt đưa tình. Lại còn đem người ta ném cho mình trông coi. Tốt xấu gì cũng là do Đường Đông Hãn ra mặt mời hẹn, hắn không tiếp đón thì lấy ai đi bây giờ. Nếu là bình thường hắn đã chẳng thèm để ý, nhưng hiện tại anh chỉ một mực ôm tấm thân mềm mại ấm nóng đến không tha, làm sao có thời gian đón tiếp cô.
Chậm rãi nuốt nước bọt xuống, hắn chớp mắt, trong đầu chợt lóe lên một tia. Không đúng, thật sự là không đúng. Ngôn Bách Nghiêu tiểu tử này, hôm nay khẳng định là có gì không đúng. Ngày thường chưa từng thấy anh phóng túng cởi mở như hôm nay, thế nào mà bây giờ lại công khai tán tỉnh ong bướm. Đương nhiên bình thường bạn hữu đều tự mang bạn gái đến gặp gỡ không ít, nhưng là đến lúc thì từng người đều trở về phòng riêng mà ân ái. Cho tới bây giờ, anh chưa từng xuất hiện bên bất kỳ cô gái nào cả.
Rất nhiều năm về trước, khi hai người đy dạo trên một con phố, cô đã từng dừng trước một cửa hiệu thời trang mà ngắm nhìn. Anh thấy vậy liền kéo cô đy vào bên trong, mà cô sống chết không chịu vào. Tuy biết rằng gia cảnh nhà anh tốt, bình thường anh chưa từng bận tâm vì vấn đề tiền nong. Nhưng cô vẫn là không muốn tiêu xài bằng tiền của anh. Cô đã từng cùng anh đứng ở đường phố nước ngoài, mặt đối mặt mà giằng co với nhau: " Là nhân tình nhân ngãi mới thỏa sức mà tiêu xài tiền của đàn ông. Về sau em sẽ là vợ anh, sẽ phải biết cách giúp anh tiết kiệm". Về sau mỗi lần cô tức giận, anh đều một mực dỗ dành - hiện tại mới có thể biết được, để một người đàn ông ghi nhớ một người phụ nữ, chỉ có cách tiêu thật nhiều tiền của hắn ta, mà tốt nhất là tiêu hết sạch số tiền mà hắn kiếm được, làm cho hắn mắc nợ đến chết. Để về sau ghi nhớ người phụ nữ đó vĩnh viễn mắc nợ hắn. Thật là hay!
Cô nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng, tay từ từ vuốt bụng để giảm cảm giác đau đớn cũng tranh thủ tìm lý do để cáo từ. Bỗng lúc này đây nghe từ phía đằng sau vọng đến một trận cười trêu đùa:" Chậc chậc chậc! Xem bộ dáng dục vọng bất mãn của hắn kìa. Nếu không phải sớm quen biết cậu, lại còn tưởng rằng người này mới chỉ mười tám tuổi!". Đang quay cuồng trong nụ hôn nồng nhiệt, Vương Vân thẹn thùng nói giúp Bách Nghiêu :" Có người ----" trong cách diễn đạt của người Trung Quốc thì phải biết bốn chữ này".
Uông Thủy Mạt vừa quay đầu, chỉ thản nhiên mà hạ làn mi xuống, đằng sau có hai người đàn ông chầm chậm bước đến. Một người là Đường Hãn Đông, người còn lại cô không nhận biết được, nhưng lại cảm giác khá quen. Giống như năm ấy ánh mặt trời California chiếu lên gương mặt anh, nơi đó thường xuyên xuất hiện nụ cười sáng ấm, tưởng như rất dễ thấm vào tận sâu con tim.
Trừ bỏ nụ cười, ngũ quan người nọ so với anh thực tương đồng. Cô có cảm giác thời gian đang quay ngược trở lại. Mất một lúc sao cô mới phát hiện ra là mình đã bất động khá lâu, thất lễ liền cười nói hỏi thăm.
Người nọ sang sảng cười nói :" Vu Bách Thiên, là em họ của Ngôn Bách Nghiêu" - " Uông Thủy Mạt ". Thì ra là em họ, chẳng trách hình dáng hai người có sáu bảy phần tương tự. Vu Bách Thiên có bàn tay rất lớn, cũng rất ấm áp. Giống như tay anh. Cô đã từng nắm giữ bàn tay ấy, nghĩ rằng có thể tay trong tay đy đến hết cuộc đời….
Vu Bách Thiên quay đầu nói :" Anh, không phải đang đy Úc nghỉ phép sao? Vừa nãy em còn tưởng nhìn nhầm người". Cô cũng quay sang phía anh, Ngôn Bách Nghiêu cảm thấy có chút tức giận, vừa rồi đã diễn cảnh hôn nồng nhiệt như vậy mà trước mặt cô mà xem ra chẳng có ảnh hưởng gì đến cô cả. Anh hơi hơi nhíu mày, trả lời :" Vừa mới về. Không phải để người bên cạnh kéo trở về sao? Nói cái gì tiệc tối ba mươi cuối năm, nhất định phải dự họp. Nếu không liền xách đầu tới gặp!" Hướng bốn phía hắn nhìn nhìn: "Như thế nào? Chỉ có một người?"
Vu Bách Thiên ngồi đối diện với anh, nói:" Một đám người không có tinh thần gì cả! Đang muốn quay đầu về liền đụng trúng anh Đường". Đường Hãn Đông chủ nhà liền tiếp :" Quay cái gì mà quay, chúng ta ở đây vừa vặn 5 thiếu 1 "
Nói vài câu chuyện phiếm, Đường Hãn Đông liền ôm người đẹp của hắn đy chơi đùa. Chu Bách Thiên nhìn cô vài lần, mới nói:" Uông tiểu thư, có muốn cùng đy dạo?". Uông Thủy Mạt liền lắc đàu, thản nhiên mỉm cười đáp trả :" Tôi thật sự không biết chơi". Vu Bách Thiên lại cười :" Vậy thì có sao, vậy thì quan hệ gì. Nhớ năm đó, tôi không biết gì cả, còn không phải anh tôi dùng gậy đánh gôn dạy đả thông sao?.". Vị Vương tiểu thư tựa hồ đối với chuyện của Ngôn Bách Nghiêu cực kỳ hứng thú, sáp tiến gần nói :" Bách Nghiêu hồi nhỏ như thế nào?"
Chu Bách Thiên liền bật cười haha :" Hồi thiếu niên đã đạt được giải quán quân trẻ !". Hồi trước ở cùng một chỗ với nhau, anh che giấu khá nhiều chuyện, kể như chuyện gia thế của anh. Hiện tại mới biết được anh nguyên lai thực biết đánh Golf. Sau khi chia tay hai năm lúc đọc tạp chí mới biết được gia tộc nhà anh, là nhà thực có quyền lực, tóm lại là làm cho người ta cảm thấy không thoải mái đến cực điểm. Giống như một người chồng bị đồn là có tình nhân, rồi cuối cùng lại phát hiện tình nhân chẳng ai khác chính là cô vợ, thực khiến người ta cảm thấy xấu hổ. Đặc biệt từ