
Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 134665
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/665 lượt.
khi nhận được điện thoại của Lâu Lục Kiều :" Cậu thực không biết hắn là con rùa vàng đy?". Thật đúng là vui sướng khi thấy kẻ khác gặp họa.
Cô bỗng nhiên cười khẽ :" Vậy phiền anh dạy tôi được chứ?". Nụ cười kia ở trong chỗ cây bách che trời, lại như pháo hoa đủ màu chói mắt. Ngôn Bách Nghiêu tựa mình trên ghế, nhìn theo dáng hai người dần khuất. Trong trí nhớ của anh, cô ngày ấy với bây giờ tựa hồ kém nhau rất xa. Cô trước kia rất thích cười, năm ấy lần đầu tiên gặp nhau, chính là khi cô đang cười rất tươi tắn, rực rỡ trong veo như thủy tinh. Cho dù khóc thì cũng sẽ rất nhanh lại bị anh chọc cho cười thì thôi rồi sẽ đem toàn bộ nước mắt nước mũi lau lên quần áo anh mặc dù hôm sau vẫn là cô đy giặt lại chúng. Nhưng đấy là việc cô yêu thích, đặc biệt yêu thích, cô thường chui vào lòng anh như con mèo nhỏ.
Nhớ rõ ngày mất đy đứa bé, cô mỗi ngày đều giống nhau, cứ khóc đến khi mệt thì chìm sâu vào giấc ngủ, ngủ dậy lại khóc. Khi tâm tình đã khá hơn, cô vẫn chui vào trong lòng anh, cầm áo anh mà nghiến răng nghiến lợi nói :" Anh trả lại bảo bối cho em". Hoặc là nói :" Ngôn Bách Nghiêu, anh xong rồi. Đời này anh sẽ bị em quấn lấy đến chết!". Thời gian đó anh chỉ biết dỗ dành cho cô nguôi ngoai. Cô được giáo dục rất tốt, kể cả khi tức giận cùng lắm chỉ mắng người là " Đồ trứng thối"
Nhưng hiện tại thì sao? Cô chỉ từ đầu tới cuối một mảnh lãnh đạm. Giống như anh chỉ là người xa lạ. Anh vẫn nghĩ, có phải là….vì cô đã từng mang đứa con của anh nên cho tới giờ anh đều đêm dài tĩnh mịch mà nhớ đến cô chăng? Có lẽ là một cảm giác áy náy pha lẫn tiếc nuối.
Anh thật vẫn không quên được sự phản bội của cô, nếu không phải trong email Lâu Lục Kiều gửi cho anh ảnh cô chụp thân mật với người đàn ông khác thì anh còn khó có thể tưởng tượng được mới ba tháng trước người con gái này còn nằm trong vòng tay anh, thế nhưng nay đã trong tay người khác. Cho dù về sau Lâu Lục Kiều có liên hệ nhưng anh cũng tuyệt đối không nhắc tới nàng nữa.
Anh nhớ lại khoảng thời gian đó, đã có lúc không thể chịu được mà muốn gọi điện cho cô, may mắn mỗi khi đưa tay ấn từng con số cuối cùng đều không thể ấn tiếp nút gọi. " Nghe Lư Dịch Hằng kể, khi hắn tới sân bay ở Mỹ liền bị cô đụng ngã, nhìn lại hóa ra hắn đụng phải bụng lớn của cô". Những lời Đường Hãn Đông từng nói giờ lại vọng lại bên tai anh. Thì ra cô đã từng mang thai đứa con của người khác - nghĩ tới đây anh liền nắm chặt bàn tay. Bác sĩ từng nói cô sẽ rất khó thụ tinh thế nên vì thế anh rất nhẹ nhàng với cô. Không ngờ hơn một năm sau cô lại có thể mang thai. Lúc ấy anh đã từng điên rồ mà nghĩ rằng, chỉ cần cô mang thai anh liền có thể sang Mỹ mà kết hôn với cô.
Xa xa là nét mặt cô cười tươi như hoa, tựa hồ cô đối với Bách Thiện có thiện cảm tốt. Anh cười lạnh, quay đầu ôm Vương Vân :" Đy, anh sẽ dạy em đánh golf như thế nào". Gió thổi nhè nhẹ, mơ hồ mang theo âm thanh của cô, tưởng như mơ hồ mà lại rõ ràng.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua ô cửa sổ thủy tinh rơi nhẹ xuống đất, trải dài vào tận phòng ăn. Uông phụ vừa ăn sáng vừa ngẩng đầu hỏi :" Ngày hôm qua của con như thế nào?". Uông Thủy Mạt hớp một ngụm sữa nhỏ, đáp: "Không như thế nào cả cha ạ!". Uông phụ như có điều suy nghĩ liếc qua cô, cười trêu ghẹo :" Đường thiếu gia không phải là vừa ý với con gái cha đi?"
Uông Thủy Mạt ra vẻ tức giận :" Cha ah---". Uông phụ cười haha lại đáp :" Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng. Con gái ta lại vừa xinh đẹp vừa thông minh, thế nào mà lại không có khả năng này? Chẳng phải là chỉ mới gặp mặt con một lần đã liền hẹn con đi chơi sao?". Cô thở dài :" Cha ah, người ta đã có bạn gái rồi". Uông phụ hưng phấn nhất thời bị đánh gãy, một hồi lâu mới buông bát xuống, nghiêm mặt nói :" Tiểu Mạt, cha mang con đến những chỗ như vậy không phải là muốn bức con phải đi tiếp cận người ta. Cha chỉ hy vọng con có thể giao lưu nhiều với mọi người hơn mà thôi, từ hồi ở Mỹ về, con thay đổi nhiều quá".
Không khí trong phòng ăn thực yên lặng, phảng phất đâu đó hương vị của một bữa sáng đang ăn. Dạ dày cô bắt đầu lâm râm đau, ngay một chút cảm giác thèm ăn cũng không có. Uông Thủy Mạt cúi đầu, nhẹ nhàng nói :" Cha ah, con thực xin lỗi". Uông phụ cười hiền lành đáp :" Cha không phải là muốn nghe con xin lỗi, cha chỉ muốn con giống như trước kia mà thôi". Nghe đến đây, cô liền ngẩng đầu lộ ra một nụ cười sáng lạn, như để cổ vũ cho mình cũng là để an ủi cha. Uông phụ nhìn nét cười đó mà cảm thấy vừa lòng, cầm chiếc đũa trong tay thì thầm :" Sớm biết như vậy năm đó cha sẽ không để con sang Mỹ du học làm gì".
Nước mỹ - một đất nước quá xa xôi. Năm đó cô với nhiệt huyết tuổi trẻ sôi sục đã mong muốn sang đấy và ôm hy vọng sẽ tiếp thu thêm được nhiều kiến thức rộng lớn trên thế giới. Lúc đấy quả thực cô giống như một nàng thiên sứ, cả ngày không hề phải vướng bận chuyện gì. Cuộc sống cứ thế mà trôi đy yên bình chỉ trừ khi có sự xuất hiện của anh, đó là thời điểm cuộc đời cô đã dần phải học về sự u sầu, thậm chí là thương tâm cùng tuyệt vọ