
Tác giả: Liên Tâm
Ngày cập nhật: 04:17 22/12/2015
Lượt xem: 1341108
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1108 lượt.
r>Gia Tuấn nhìn thẳng vào bà, nụ cười ánh trong khoé mắt. Hách phu nhân bị anh nhìn chằm chằm nên thấy gai người. Bà hỏi ngờ vực: “Con còn có suy tính nào khác? Mẹ cảnh báo với con. Lần này chúng ta phải mực đen giấy trắng rõ ràng. Nếu như con dám có bất kỳ động tĩnh nhỏ nào…
“Mẹ đảm bảo Gia Mĩ sẽ sống tốt, đúng không?” Gia Tuấn cười nhạt cắt lời Hách phu nhân: “Yên tâm, lần này, con sẽ làm một Hách Gia Tuấn để mẹ hài lòng nhất, tuyệt đối không dối trá”
Hách phu nhân nhìn anh nhưng vẫn lo lắng, bất an. Gia Tuấn ngồi cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy bà: “Mẹ yên tâm đi, con sẽ không dối trá. Mẹ không phải muốn một công tử Hách Gia Tuấn hào nhoáng hay sao? Được, con sẽ làm đến lúc mẹ hài lòng thì thôi
“Công tử hào nhoáng?” Hách phu nhân không hiểu nổi những suy nghĩ này, quay sang hỏi ông nội Gia Tuấn: “Cha, nó đang nói gì vậy?” Ông nội vốn đã thấy mơ hồ, ngồi thẫn thờ hồi lâu, mới chậm chạp lên tiếng: “Nó có lẽ muốn học theo các công tử nhà giàu, cả ngày không làm việc mà chỉ chơi gái, kết bè kết đảng làm ăn gì gì đó”
Hách phu nhân nghiến răng nghiến lợi nhìn Gia Tuấn: “Con muốn làm thế nào đấy là việc của con, nhưng dù thế nào cũng không được gặp Trình Gia Mĩ” Gia Tuấn ngẩn đầu lên, thở một hơi thật sâu: “Con biết rồi”. Mắt anh rơm rớm nước. Anh không nén nổi đành nhắm mắt lại, lớn giọng nhắc lại: “Con sẽ không gặp lại cô ấy, sẽ không làm thế”
Gia Mĩ, vì yêu em, vì cứu em, nên anh đã chọn cách thoả hiệp, chọn cách chạy trốn, chọn làm một đức con phục tùng, làm một lẽ không phải là mình. Nhưng, tất cả điều này chẳng xá gì. Chỉ cần em được sống, chỉ cần em được sống, vui vẻ, anh dù phải làm một kẻ khách cũng chẳng có gì đáng sợ”
Đáng sợ là, những ngày không có em, anh làm thế nào để học được cách sống một mình.
Tương lai, rất đáng sợ, chỉ bởi vì không có em bên cạnh. Vì thế anh mới thấy sợ hãi, một nỗi sợ trước đây chưa từng có.
Hà Văn Hiên nói: “Tôi thấy hoàn toàn không cần thiết” Cô cao giọng, hai mắt ngấn nước: “Tôi đã nói, tôi muốn nghe chính ông ấy xác nhận, nếu như anh không đi tôi sẽ tự đi hỏi cảnh sát” Hà Văn Hiên đành nói: “Vậy chờ tôi, tôi đi hỏi”
Cô cố gắng dựa lưng vào tường, hoàn toàn mềm nhũn, dường như không còn chút sức lực nào nữa, cả người như muốn đổ xuống.
Kẻ hãm hại cô, lại đúng là cha cô.
Cô thật sự không thể tin, cha cô vì trốn tội mà nhẫn tâm đẩy con gái mình vào chỗ chết. Mặc dù trước đây cô hận cha vô cùng nhưng cô vẫn hy vọng sẽ không phải là ông ấy. Cô vẫn hi vọng, kẻ hại mình không phải là ông ấy.
Cô dựa vào tường, từ từ quỳ rạp xuống mặt đất, hai tay ghì chặt lấy người, gần như không dám thở.
Vì, mỗi lần thở ra, trái tim cô lại đau nhói.
Dáng vẻ của Trình Minh Lãng vẫn bình tĩnh một cách bất ngờ. Gia Mĩ thật sự không thể tin vào mắt mình, đến giờ, ông ta không hề hối hận? Trình Minh Lãng cười nhạt: “Thật không thể ngờ, chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này”
Gia Mĩ nhìn ồn oán hận, lắc đầu: “Không đúng, lần trước, không phải chúng ra đã gặp nhau trên du thuyền của Giai Lệ sao?” Trình Minh Lãng hơi đờ người ra, nhưng lập tức lại cười nói: “Đúng thế, suýt nữa cha quên”. Ánh mắt Gia Mĩ dán vào mặt ông: “Tại sao hại tôi rồi lại đến nhận tội?” Trình Minh Lãng nhìn về phía Hà Văn Hiên, cúi đầu: “Cha biết cha có lỗi với con”
Hai mắt cô xay xè, nước mắt chỉ chực rơi xuống, cô nhếch mày hỏi: “Ông biết là có lỗi với tôi?” Trình Minh Lãng, xót xa, khẽ gật đầu: “Cha luôn nghĩ cha có lỗi với con, nhưng bây giờ tất cả đều đã được đền lại”
Cô cố gắng kìm nén lại sự phẫn nộ, nhưng mặt lại đầy nước mắt: “Trong tù, tôi luôn nghĩ rõ ràng rằng, bất luận thế nào, cũng không nói với cảnh sát Giai Lệ hẹn tôi và ông đến du thuyền của cô ta. Nhưng bây giờ, tôi phát hiện là tôi đã sai rồi, đã sai lại càng sai. Vốn dĩ dù tôi có đối xử với ông thế nào, bảo vệ ông thế nào thì ông vẫn ích kỉ như thế, chỉ nghĩ đến mình mà ngay cả người thân cũng không thèm quan tâm sống chết ra sao” Cô dừng lại, nghẹn ngào “Loại người như ông, một người như ông làm sao có thể làm cha của tôi. Tôi không thể chấp nhận được sự thật một người lòng dạ độc ác như ông lại chính là cha ruột của mình”
Trình Minh Lãng đặt tay lên đùi, cố gắng ghì xuống, sợ mình sẽ bật khóc. Ông gắng ra vẻ bình thản nói: “Trước giờ tao vẫn ích kỉ như thế, ích kỉ đến mức không bao giờ nghĩ đến mày, ích kỉ đến mức khi gặp nguy hiểm thì nghĩ đến việc đổ tội cho mày để thoát tội. Cũng không sợ gì mà không nói với mày, hôm trời mưa to đó tao đi tìm mày cũng vì Lão Đại nói có thể tìm người gánh tội bán thuốc phiện giúp tao, nhưng lại muốn mày làm con gái hắn”. Ông ta dừng lại một lúc, rồi lại nói: “Hôm đó thực ra tao định bán mày”
Những lời tàn nhẫn đó, giống như hàng ngàn hàng vạn chiếc máy bay đang thả bom xuống tai cô, đầu cô như sắp nổ tung. Cô mở to mắt, tim đập loạn lên, dường như sắp nhảy ra ngoài: “Từ giờ về sau, tôi và ông, sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa”
Lòng ông đau đớn vô hạn, vẫn cố mỉm cười: “Mày nghĩ được như vậy thì tốt, c