Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Yêu Bên Trái

Tình Yêu Bên Trái

Tác giả: Liên Tâm

Ngày cập nhật: 04:17 22/12/2015

Lượt xem: 1341109

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1109 lượt.

ha chỉ lo mày nghĩ không thông”
Cô nói: “Ông yên tâm, tôi nhất định phải sống tiếp, sống thật tốt, sống hạnh phúc và vui vẻ. Bởi vì trong cuộc đời tôi, chưa từng có cha”. Ông cúi đầu, trên mặt có chút bi thương, ông ôm lấy ngực: “Vậy thì tốt”
Giọng cô run rẩy, nước mắt như mưa: “Tạm biệt, Trình tiên sinh”. Hai tay bấu chặt lấy đùi, đến mức hai đùi như tê liệt. Mặt ông vẫn không chút biểu cảm: “Tạm biệt, Trình tiểu thư”
Hà Văn Hiên nhìn Trình Minh Lãng, miệng hơi mấp máy, sau đó mới đỡ Gia Mĩ đi ra ngoài. Trình Minh Lãng không ngừng đập đầu xuống bàn sắt, phát ra những tiếng bốp bốp. Ông ta cứ ngồi thẫn thờ như thế, giống như đang mơ, nếu như không đập đầu xuống bàn thì nước mắt lại trào ra. Cả đời này, ông đã nói dối không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này, ông mới phát hiện, thì ra nói dối là việc đau đớn nhất của đời người.
Nếu có thê, nếu còn kịp, ông muốn nói với con gái mình rằng, tất cả đều không phải là sự thật.
Ông chưa từng hại cô, chưa từng..
Nhưng, ông không thể, đến chết cũng không thể nói ra sự thật.
Cây cối ngoài cửa sổ, đa số đều đã rụng hết là, chỉ còn những cành cây khẳng khiu trơ trọi giữa trời. Dư tiên sinh gắng sức ngẩng đầu lên, đứng im lặng. Dư phu nhân đứng bên cạnh an ủi ông: “Ông đừng nghĩ nhiều quá”
Dư tiên sinh chỉ ngẩng đầu, không nói. Gió thu xào xạc, lá vàng rơi xối xả, bầu trời xanh biếc màu ngọc lưu li, cảnh vật thật giống như một bức tranh thuỷ mặc yên bình. Dư phu nhân nói: “Tôi biết chuyện của con gái khiến ông khó chịu, nhưng ông cũng đừng tự trách mình, nó không thể trở về nữa”
Hồi lâu sau, ông mới chậm rãi nói: “Đúng là đã bắt được hung thủ rồi sao?”
Dư phu nhân gật đầu: “Là cha của Trình Gia Mĩ tự đi đầu thú”
Cuối cùng ông cũng quay lại nhìn bà, cổ ông như nuốt phải thứ gì đó chua chát đến đau đớn, nhưng đau thế nào cũng không thể bằng nỗi đau trong tim ông! Ông nói giọng nặng nề: “Tôi muốn đi gặp hắn, ít nhất, tôi phải biết lý do hắn giết con gái tôi”
Dư phu nhân lưỡng lự một lúc, mới miễn cưỡng nói: “Việc này tôi đã hỏi giúp ông, hắn nói… hắn lỡ tay. Cảnh sát cũng đã dẫn hắn đến để diễn lại các tình tiết của vụ án mạng, đúng là hắn lỡ tay”.
“Lỡ tay?” Người ông run lên bần bật, mặt bỗng trở nên đáng sợ vô cùng, “Chỉ là hai từ đơn giản thôi nhưng đã khiến ông mất đi đứa con gái mà ông yêu thương nhất”. Ông dường như không trụ được nữa, tay trái ông vịn vào tường, dùng hết sức ấn móng tay vào tường: “Tôi muốn hắn lấy mạng đền mạng”
Dư phu nhân lo lắng đỡ lấy ông: “Ông đừng nghĩ nhiều quá, chuyện này để cho cảnh sát giải quyết”
Móng tay ông trắng bệch toàn vôi, vôi nhét đầy kẽ móng, khó chịu vô cùng. Ánh mắt ông trở nên lạnh lẽo. Ông liên tục lắc đầu: “Lỡ tay giết người, chỉ ngồi tù vài năm, tôi nhất định phải nghĩ cách, để hắn phải đền mạng”. Ông dừng lại một lúc rồi dặn dò: “Gọi điện thoại cho Hà Văn Hiên giúp tôi”
Dư phu nhân dìu ông vào giường, cầm lấy điện thoại, vừa bấm số gọi thì đã bị Dư tiên sinh giật lấy. Ông tức giận nói: “Hà Văn Hiên, Trình Minh Lãng liệu có thể bị phán quyết bao lâu, sẽ là tù chung thân hay xử bắn”






Anh sững sờ, chầm chậm quay đầu lại. Thì ra, cô đang ở sau lưng anh, chỉ cách một chút là anh có thể ôm lấy cô. Nhưng anh không thể. Gia Mĩ ngại ngùng lau nước mắt, cười nói: “Thật trùng hợp”
“Đúng thế, thật trùng hợp”. Anh cố gắng mỉm cười, nhưng mắt lại ươn ướt, chỉ muốn bật khóc. Giọng cô nghẹn ngào: “Anh đang khóc vì cái gì?”
Giọng anh run rẩy: “Em khóc vì cái gì thì anh cũng khóc vì thế”
Mắt cô nhắm hờ, buồn bã: “Anh định đi đâu?”
Anh không nói, chỉ hỏi: “Em định đi đâu?”
Anh nói: “Coi cái gì, vốn dĩ là như thế”
Cô không muốn cãi nhau với anh nữa: “Được, là anh bỏ rơi tôi”
Xe mở cửa, Gia Mĩ lách xuống. Gia Tuấn đi sát theo sau cô, không ngừng khuyên: “Em về nhà đi”. Cô đột ngột dừng bước, khỏi không khách khí: “Anh đi theo tôi làm gì, đừng có bám riết lấy tôi như thế có được không?”
“Anh sợ em làm chuyện hồ đồ” Gia Tuấn nói có tình có lý.
Cô chống nạnh, quay người lại, mắt nhìn thẳng vào anh: “Anh cứ đi theo tôi, tôi mới phạm sau lầm. Chỉ cần anh ngoan ngoãn quay về nhà, tôi sẽ không làm gì cả”. Anh cũng không khách khí nói: “Anh đang quan tâm đến em”
Lòng cô đau xót, nhưng cô vẫn giơ nắm đấm lên quát: “Nếu thật sự quan tâm đến tôi thì anh nên biến mất trước mặt tôi, Anh lẽ nào chưa từng xem ti vi, một khi đã chia tay thế này thì không nên bám riết lấy người ta, ngay cả gặp mặt cũng không cần thiết”
Anh nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như bốc hoả: “Vì xem ti vi mới biết nữ nhân vật chính thường hay đi uống rượu say, tìm đàn ông để có tình một đêm, cho nên anh phải đi theo em, đến lúc nào em an toàn trở về nhà mới thôi”
“Đồ đểu, tôi không giống như nữ diễn viên chính đó, đây không phải là phim truyền hình” Cô trợn mắt, nhìn anh với ánh mắt đáng sợ “Anh cho rằng, tôi sẽ đi uống say? Tôi chỉkhoong muốn cùng xuống xe với anh, cho nên mới xuống trước”
Anh hỏi: “Em có biết tại sao anh lại chọn bến tàu điện ngầm


Ring ring