
Tác giả: Thúy Thúy Sinh Sinh
Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015
Lượt xem: 1341060
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1060 lượt.
thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lưu Chí: “Sao vậy, Tiểu Kỳ, nhanh vậy đã đi rồi?”
Cô không biết tại sao anh ta lại biết tên thật của mình, hoảng sợ bất an nhìn Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi quay đầu lại, hơi chút do dự, cười: “Lưu Chí, ha ha, không ngờ gặp cậu ở đây!”
“Thạch Lỗi!” Lưu Chí bất ngờ, lập tức cười lớn: “Không ngờ, không ngờ Tiểu Kỳ lạc vào nhà anh!”
Thạch Lỗi giật mình hỏi: “Là ý gì?”
giận dữ nhìn Lưu Chí, cô giờ mới biết người đàn ông này nham hiểm như vậy. Chỉ là gặp mặt anh ta, bị mình giáo huấn cho một trận, rốt cuộc muốn thế nào? Nghĩ đến là muốn phát điên, sớm biết trước thì nói gì cũng không đùa giỡn với loại người này.
Lưu Chí nhìn Tiểu Kỳ, cười: “Anh vẫn chưa biết sao, Tiểu Kỳ là minh tinh của trung tâm môi giới! Cao ngạo, xinh đẹp, chẳng để ý đến ai, nhưng tôi có may mắn qua lại với cô ấy một khoảng thời gian, còn gặp bố cô ấy.” Lưu Chí vừa nói vừa nhếch mày, cười thâm hiểm, cứ như anh ta và Tiểu Kỳ trước kia đã có rất nhiều chuyện bí mật.
Thạch Lỗi thất thần nhìn Tiểu Kỳ, cô không những tự trách mình mà còn cảm thấy khó chịu, nội tâm bị dày vò, để lộ ra vẻ sợ hãi. Thạch Lỗi cười nhạt với Lưu Chí: “Cá tính của Tiểu Kỳ thích chơi, tôi biết cô ấy đi gặp mặt rất nhiều lần, cũng chẳng sao. Tiểu Kỳ, chúng ta đi!”
Tiểu Kỳ nghe được câu này như được giải phóng, vội vàng đi theo anh.
Lưu Chí biết những lời phỉ báng không đạt được hiệu quả, cười lạnh: “Anh Thạch Lỗi quả nhiên thật độ lượng! Tiểu Kỳ thường thích đùa giỡn giữa vài người đàn ông, không phải con nhà giàu, nhà làm quan thì không chịu lấy. Tôi và cô ấy khi còn hẹn hò, cô ấy ngoan ngoãn như một chú mèo con. Nhưng cô ta vẫn chê điều kiện gia đình tôi, đá tôi. Ái chà đến nay vẫn nhớ đến những đường nét gợi cảm của cô ấy, thật là đẹp, không thì anh cũng sẽ không thích cô ấy đúng không! Ha ha ha!”
“Anh luyên thuyên cái gì thế?” Thạch Lỗi nổi cả gân xanh, nắm chặt nắm đấm.
Lưu Chí nghiêng người cười tít mắt: “Sao, muốn đánh tôi à? Phải đó, tôi và cô ấy còn ngủ với nhau nữa, sao nào?”
“Mày muốn chết à!” Thạch Lỗi giơ nắm đấm ra, mũi anh ta bắt đầu chảy máu.
“Được, anh đánh tôi.” Lưu Chí lau máu trên mặt, to tiếng, “Ông đây đã ngủ với phụ nữ của mày đấy, sao nào? Cô ta gặp mặt vô số lần, không biết đã từng ngủ với bao người đàn ông, mày còn ngốc nghếch coi cô ta là bảo bối!”
Mắt Thạch Lỗi đỏ ngầu, không nói câu nào, đấm một cú nữa vào mặt Lưu Chí, sau đó lại cho một đạp. Lưu Chí là một gã công tử, sao địch nổi Thạch Lỗi đã được rèn luyện trong quân đội, nhưng hắn vẫn liên mồm. Thạch Lỗi càng phát điên, ấn anh ta xuống đất đánh.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, em xin anh đấy!” Tiểu Kỳ phát khiếp, nước mắt đầm đìa, cô dùng sức toàn thân kéo tay Thạch Lỗi, nói: “Đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ làm chết mất, xin anh, đi thôi!”
Thạch Lỗi còn muốn đánh nhưng nhìn đôi mắt ngân ngấn nước đang van xin anh, anh quay người đi ra ngoài.
Phía sau, trong vườn hoa có tiếng người đang giận sôi sùng sục, trong tiếng ồn ào không biết là tiếng ai: “Mau gọi 120.”
Hai người không thèm để ý đi ra ngoài, vô tình chìm vào im lặng.
Trái tim Tiểu Kỳ như đang rỉ máu, cô hoảng loạn kéo tay anh run run: “Em không phải, em không có, thực sự là không có.” Thạch Lỗi im lặng, trong mắt ngập tràn nỗi đau, mặt bỗng chốc tối sầm, nhẹ nhàng rút tay ra.
“Anh không tin em?” Tiểu Kỳ cho rằng Thạch Lỗi vẫn tin mình như trước kia, nhưng từ lúc anh rút tay ra, tim cô đau nhói, toàn thân run lên, nhói đau trong lòng.
Tiểu Kỳ nhìn vào mắt Thạch Lỗi, cứ nhìn mãi, không nỡ nhắm lại, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào của anh. Nhưng ánh mắt anh xám xịt, không rạng rỡ như trước, tình yêu rạo rực dường như biến mất. Cô cảm thấy trong lòng như bị thiêu đốt, lấy dũng khí nói: “Anh thực sự không tin em sao?”
Miệng Thạch Lỗi mở to, rồi lại khép lại, dường như muốn nói điều gì, rồi lại không nói nữa.
Tiểu Kỳ đau khổ vô hạn, liếm liếm môi, dùng chút sức lực còn lại lên tiếng: “Em hiểu rồi!”
♥ Tình yêu thầm lặng
Ánh sáng chói mắt khiến cô muốn trốn mà không thể trốn, cô hoảng loạn lên taxi, thực ra là không biết mình nên đi đâu.
“Cô đi đâu?” Tài xế hỏi.
Trong đầu Tiểu Kỳ hỗn loạn, cô nghĩ một lát rồi nói: “Ồ, anh chạy men theo đại lộ Tân Hà. Tôi cũng không biết đi đâu, chỉ là muốn thư giãn chút!”
Tài xế trẻ quay đầu nhìn Tiểu Kỳ, “Ừm” một tiếng!
Dựa vào cái gì mà nói niềm tin của Thạch Lỗi đối với mình không thể sụp đổ? Phương Tiểu Kỳ, mày làm sao để người ta tin mày, mày quả thực đã làm nhiều chuyện hồ đồ như vậy. Cô nhìn ra ngoài cửa xe, hai hàng cây hòe và liễu đung đưa những cành cây màu ngọc bích, bờ hồ xa xa dường như có rất nhiều người câu cá.
Tiểu Kỳ thu mình lạnh toát trên xe, cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc: Lưu Chí không biết như nào rồi? Anh ta sẽ chết không? Nếu Thạch Lỗi mình mà đánh chết người, mình lúc đó bỏ đi như vậy có được coi là chạy trốn hay không? Tiền đồ của Thạch Lỗi còn sáng lạn, nhưng nay bị mình hại thành như này, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Anh có bị ngồi tù không? Nếu anh ngồi