
Tác giả: Thúy Thúy Sinh Sinh
Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015
Lượt xem: 1341063
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1063 lượt.
tù, mình sẽ đợi anh cả đời. Nghĩ vậy, nước mắt cô lại rơi xuống, bà Lương vốn đã không thích mình, sự thực tàn khốc lần này đã chứng minh cô chính là mầm họa, không mang đến may mắn cho anh, chỉ khiến anh gây ra họa lớn như vậy.
“Cô này, thật ngại, xe không biết bị làm sao rồi. Phiền cô ngồi đợi chút, tôi xuống xe xem!” Xe dừng đột ngột bên đường, lái xe vội vã xuống kiểm tra.
Tiểu Kỳ rối như tơ vò, cũng quyết định xuống xe đi lại.
Ánh nắng màu ánh vàng khảm một lớp ánh sáng nhàn nhạt lên những người câu cá, chỉ thấy người đó câu được một con cá to mập, cười ha ha nói với người bên cạnh gì đó. Tiểu Kỳ hít một hơi không khí mới mẻ này, trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều.
“A, Tiểu Kỳ, ha ha, sao lại gặp em ở đây?” Người câu cá tháo kính râm, ở phía trước vẫy tay với cô, sau đó bỏ cần xuống chạy lại.
Tiểu Kỳ ngạc nhiên, là Lý Vỹ Lợi.
“Tiểu Kỳ, sao em ở đây, thật tình cờ!” Lý Vỹ Lợi cười khà khà, nói đùa, “Em nhìn xem, sau khi bị em vứt bỏ anh ở đây để điều trị vết thương!”
Tiểu Kỳ mím môi cười: “Sao lại phóng đại vậy chứ!”
Sau đó lại nghĩ đến mình, thở dài: “Vỹ Lợi, em gặp báo ứng rồi, em cũng bị ruồng bỏ.”
“Đi, ở trước có khu nông trại, anh câu cá rồi mình mang qua đó nhờ họ nướng, vừa ăn vừa nói chuyện. Lâu không gặp, mình ngồi nói chuyện chút!”
Lý Vỹ Lợi nhìn Tiểu Kỳ đầy tâm sự, nhanh chóng trả tiền taxi, kéo cô đi.
Tiểu Kỳ lên xe của Lý Vỹ Lợi, tâm trạng suy sụp đến cực độ khiến cô cảm thấy tức ngực, nên xe vừa khởi động là cô đóng cửa xe. Vô tình cô nhìn thấy trong đám người chờ ở cây xăng là Lưu Chí và Tiểu Vũ đứng cạnh nhau.
Cô nuốt nước bọt, mở to mắt nhìn, đúng là Tiểu Vũ và Lưu Chí. Trong lòng cô hân hoan trở lại, xem ra anh ta không gặp chuyện gì. Sau đó lại suy nghĩ sao Lưu Chí và Tiểu Vũ ở bên nhau. Tiểu Vũ vẫn mặc chiếc váy đen giống lần gặp mặt trước, nhưng hôm nay lại đi thêm giày cao gót, xem ra gầy đi không ít.
Không được, phải gọi xem rốt cuộc là như thế nào. Tiểu Kỳ cảm thấy như vừa gặp một đôi nam nữ yêu nhau đang hẹn hò bí mật, người khác chẳng việc gì lại khiến mình lo lắng đến ngạt thở, hơi thở của cô cũng dồn dập hơn. Cô vội cầm điện thoại gọi, hồi lâu Tiểu Vũ mới bắt máy.
“Chị Tiểu Vũ, gần đây tốt không?” Giọng cô bình tĩnh như nước, trong vỏ ngoài khách sáo vẫn có chút khoảng cách.
“Ai đó, xin hỏi cô là ai?” Trong loa là giọng của một người lạ.
Cô giật mình, nhìn kỹ, hóa ra trong lúc hoảng loạn cô đã ấn số của Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi sao lại để một người phụ nữ cầm điện thoại của mình? Tại sao anh không nhận điện? Một lát sau giọng nói trong điện thoại bắt đầu nổi nóng: “Cô là ai? Anh Tiểu Thạch hiện giờ không thể nghe điện thoại, giờ bận rồi, có việc gì lần sau cô gọi lại!” Sau đó là tiếng tít dài.
Tiểu Kỳ vì điện thoại đột nhiên bị ngắt, trong lòng vỡ vụn, cảm giác bị thương. Vốn nên dõng dạc tuyên bố với cô ta rằng mình là bạn gái của Thạch Lỗi, cô là ai? Sao lại cầm máy của anh? Anh sao không nghe điện? Nhưng nỗi thất vọng phát ra từ mắt anh khiến cô đau đớn, cô phát hiện mình không còn dũng khí, không còn tư cách chất vấn người khác. Phát hiện này khiến tâm trạng cô vừa hơi bình tĩnh chút xíu lại bắt đầu trào dâng như thủy triều, đau đớn, khổ sở, dày vò, bi ai… Các cảm giác thay nhau trào dâng, Tiểu Kỳ dựa vào xe không còn chút sức lực, cũng không muốn quan tâm đến chuyện của Tiểu Vũ.
“Tiểu Kỳ, em sao thế? Giống như mấy ngày rồi không ngủ, tiều tụy như này, sắc mặt vàng vàng.” Lý Vỹ Lợi ân cần nhìn cô, nhẹ nhàng nói, “Sắp đến rồi, anh tự tay nướng cá cho em, có chuyện gì nói với anh, anh vẫn là bạn của em!”
Lời chưa dứt thì xe đã dừng trong sân nhỏ của khu nông trại.
Trong phòng đặt ngô phơi khô, còn có ớt đỏ, không khí của nhà nông thuần phác tái hiện trước mặt.
Nhìn Vỹ Lợi bận rộn rửa cá, làm gia vị, sau đó phục vụ mang đến bánh nướng mùi ngô đặt trên bếp, Tiểu Kỳ bị không khí ấm áp này làm cảm động, thẫn thờ nhìn anh, thấp giọng: “Vỹ Lợi, sao anh tốt với em như vậy, anh khiến em càng hối hận.”
Vỹ Lợi cười: “Anh không phải là kẻ hèn nhát, theo đuổi người con gái khác thì theo đuổi một cái là được chỉ có em giống một con công cao ngạo không để ý đến anh, ha ha. Nhưng về sau phát hiện em thực sự không thích anh, nhưng anh đã không thoát ra được rồi, không phải đã nói với em lâu rồi sao, nếu cuối cùng thực sự không t được người em yêu thì có thể xem xét anh. Anh càng hiểu em càng cảm thấy em không phải là người chỉ chú ý đến vật chất bên ngoài, nếu không phải là người em thực sự yêu em cũng không ép mình, do đó anh sẽ đợi.”
Lời nói của Vỹ Lợi giống như một sợi lông vũ, mềm mại, trong trẻo, nhẹ nhàng vỗ về trái tim đang tổn thương của Tiểu Kỳ. Cô bất giác nói cho anh tất cả mọi chuyện, trong lúc kể không biết thở dài bao nhiêu lần.
“Tiểu Kỳ, Thạch Lỗi là một người đàn ông, nhất thời chưa thể nghĩ thông là chuyện bình thường. Nhưng em cũng đừng nghĩ nhiều, đợi qua lần này anh ấy chắc chắn sẽ chủ động tìm em. Dù sao hai người là thật lòng đến với nhau. Nào, ăn chút gì đi, sức khỏe là vốn liếng, cũng không thể vì