Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử

Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341241

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1241 lượt.

ại cho Quyên Tử một sự vui vẻ khác thường. Nhìn người phụ nữ trước mặt tức giận phừng phừng, y như cảnh tượng mình mười năm trước, cho nên nói phong thủy luân chuyển.
Tô Đồng đánh tay lái cho xe vào lề đường, một hồi lâu mới mở miệng, giọng điệu gấp rút nóng nảy:
"Anh Hành là của tôi, tôi yêu anh ấy."
Quyên Tử phì cười, nhìn mưa phùn rơi ngoài cửa sổ, ôm túi xách của mình vào ngực, mở cửa xuống xe, bám cửa xe quay đầu lại nhìn Tô Đồng:
"Mấy lời thổ lộ đó, để dành nói với anh Hành của chị, hơn nữa, cướp người đàn ông của người khác, tôi không có hứng thú, chào.."
Quyên Tử nhón chân nhảy lên vỉa hè, một tay che trước trán, chạy nhanh về phía trạm xe điện ngầm, vào đến nơi, giầy tất đều ướt nhẹp, trên người cũng vậy, còn may túi xách trong ngực vẫn khô ráo, Quyên Tử thở phào nhẹ nhõm, đi dọc bậc thang xuống dưới, vừa đi, vừa chửi thầm trong lòng, không hiểu lúc đó mình bị ma ám thế nào lại lên xe của người phụ nữ điên đó.
Triệu Hành mười năm trước, chính là sao chổi trong cuộc đời cô, gặp anh, chẳng có chuyện gì tốt lành.
Trong phòng chờ thưa thớt vài người, Quyên Tử chọn một chỗ kín đáo ngồi xuống, cắm tai nghe vào tai, để tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi rót xuống, nhắm mắt lại, cảm thấy một sự mệt mỏi khó diễn tả, từ đáy lòng dâng lên.
Bỗng nhiên Quyên Tử cảm thấy có chút cô đơn, một mình lặng lẽ sống, một mình bận rột tất bật. Cảm thấy rã rời, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt một người. Quyên Tử mở mắt, sững sờ trong chốc lát, lắc đầu vài cái...
Ra khỏi trạm xe lửa, mưa đã tạnh, nhưng bầu trời vẫn còn u ám, không khí ẩm ướt, nhớp nháp, thân thể khó chịu thì tâm trạng cũng không thể vui vẻ được.
Vào tòa nhà, lên thang máy, tới tòa soạn, Quyên Tử cảm giác có sự khác lạ, ánh mắt của mọi người đều đổ về phía mình, rất kỳ quái, trong những ánh mắt này, đại đa số có hàm ý hả hê, Quyên Tử cảm thấy, chắc chắn mình đọc không sai.
Quan hệ của Quyên Tử với mọi người cũng không tốt, đã bao năm rồi, cô cũng không thân thiết với ai xung quanh, không phải là lạnh lùng, mà chỉ cảm thấy những người bên cạnh không đáng giá.
Cơ hội vĩnh viễn phải có sự chuẩn bị, cô từng bước một leo lên được địa vị như ngày hôm nay, cũng không phải tình cơ, cô đã bỏ ra nhiều nên giờ có thu hoạch. Vì vậy, đối với những người này, cô cảm thấy không cần thiết phải lấy lòng. Cho nên thường bị đồng nghiệp nói sau lưng là cao ngạo, cao ngạo thì sao, ít nhất so với việc ngụy trang sự ghen tị tốt hơn nhiều.
Nhìn qua chỗ ngồi của Lưu Giai Lệ, trống không. Ngô Tiểu Nhã đến bên cạnh thì thầm:
"Chị Quyên Tử, tổ trưởng bảo chị về tới nơi thì vào tìm chị ấy."
Quyên Tử gật đầu, sửa soạn lại đồ đạc, lấy tài liệu đã chỉnh sửa từ trong túi xách ra, kẹp vào file hồ sơ, đi về phía phòng của tổ trưởng.
Vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy Lưu Giai Lệ, rõ ràng trông rất hưng phấn, quay đầu nhìn Quyên Tử, ra vẻ thắng lợi hãnh diện, đúng là sắc mặt của tiểu nhân đắc chí.
Chị Chu khẽ thở dài trong lòng, nhưng cũng bất lực:
"Quyên Tử, lát nữa đem toàn bộ hồ sơ của tập đoàn Worle và Diệp Thị giao lại cho Tiểu Lưu, từ giờ dự án này do cô ấy phụ trách."
Lửa trong lòng Quyên Tử bùng lên, tiến về phía trước, đặt tập hồ sơ xuống, tay vít chặt cạnh bàn, nhìn thẳng Chị Chu:
"Tại sao?"
Chị Chu bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu, phất tay:
"Tiểu Lưu, cô ra ngoài trước đi"
Lưu Giai Lệ liếc nhìn Quyên Tử một cái, ngẩng đẩu đi ra ngoài. Cửa vừa đóng lại, Chị Chu mới nói:
"Ngồi xuống rồi nói"
Quyên Tử biết, bây giờ cô có gấp đến mấy cũng vô dụng, trong chuyện này nhất định có gì khuất tất, không có lý gì, mình khổ cực làm dự án này lâu như vậy, phút cuối cùng, Lưu Giai Lệ lại hưởng lợi.
Hơn nữa, đối với dự án này, cô đã có quá nhiều kinh nghiệm và hi vọng, có thể nói, đây là bước ngoặt trong cuộc đời và sự nghiệp của cô, hôm nay chỉ nói một lời nhẹ bẫng, liền đá cô ra, không cho cô lấy một lý do tâm phục khẩu phục, cô sao có thể chấp nhận nổi.
Chị Chu chần chừ hồi lâu cũng không biết phải mở miệng thế nào, đây chính là người cô đã một tay dìu dắt, chị cảm thấy tiếc nuối, thậm chí đau lòng, nhưng một lúc nào đó, ai cũng phải chấp nhận thực tế, đây chính là cuộc sống.
"Chuyện này, chị cũng không muốn lừa gạt em, ý của cấp trên là muốn em từ chức..."
Một câu nói của chị Chu, như sét đánh ngang tai, chuyện nghiêm trọng hơn Quyên Tử nghĩ quá nhiều. Quyên Tử cố chấp nhìn chị:
"Vì sao?"
Chị Chu cũng không né tránh:
Em biết đấy, tòa soạn của chúng ta là công tư hợp doanh, cho dù là tư nhân, thì cũng có nhiều cơ quan trực tiếp quản thúc, như Cục Tân Văn, sở Tin tức, thậm chí Cục Văn Hóa, vân vân... Chỉ cần dính dáng đến một cơ quan chính phủ nào, gây ra phiền toái gì, họ duỗi tay một cái, tòa soạn của chúng ta đi tong, đây cũng là vấn đề thực tế nhất, liên quan đến quyền lợi lớn hơn cả."
Chị Chu dừng một chút:
"Chị chỉ có thể nói, em không có khuyết điểm gì, nhưng, Quyên Tử, người em đắc tội lại là người khó lường, cấp trên trực tiếp chỉ thỉ, lựa chọn từ chức, trước mắt mà nói, với em là có lợi nhất, em h


Polly po-cket