
Chiến Thư Của Nàng Tình Nhân Nhỏ
Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh
Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341254
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1254 lượt.
ó ai không biết, người này nuôi bồ nhí, tính sơ chắc cũng phải ngang cả đội bóng, không cần Phong Cẩm Thành nói thêm gì nữa, đối với chuyện này, Tả Hồng cũng đã hiểu tám chín phần.
Tá Hỏa, như chạy trốn, đẩy Phong Cẩm Thành ra, giơ chân đạp văng cửa...
Hôm nay Quyên Tử thực sự uống quá nhiều, lần đầu, gặp một người có tửu lượng ngang ngửa mình, hơn nữa, người đàn ông này thoải mái uống, như thể ăn ý đến mức không cần nói nửa lời.
Uống rượu đến nước này, lý trí cơ bản đã bay hơn nửa, đưa tay kéo cà vạt Mạc Vân Giới lại gần. Mạc Vân Giới cũng không phản kháng, vô cùng phối hợp.
Khoảng cách hai người rất gần, mặt đối mặt, đến mức Mạc Vân Giới chỉ cần hơi cúi đầu là có thể hôn lên đôi môi đỏ mọng đang hé mở của cô, đối với đàn ông mà nói, đây tuyệt đối là cực hạn hấp dẫn.
Dù sao cô gái này đẹp như vậy, lại cười rạng rỡ như thế, Mạc Vân Giới cũng có ý định kia, trong lúc Mạc Vân Giới cho rằng cô gái này cũng cùng suy nghĩ với mình thì nghe được những lời thốt ra từ cái miệng đỏ khiến anh không khỏi cười khổ:
""Họ Mạc kia, ợ...Ngươi rất xuất sắc, rất đàn ông... đáng tiếc đây đều là giả, đều là giả, con mẹ nó đừng có lừa gạt tôi, họ Mạc nhà các người, chẳng có ai tốt lành... Các người bắt nạt tôi... Các người bắt nạt một cô gái yếu ớt như vậy còn ra cái thể thống gì, ra cái thể thống gì... *Nấc*"
Quyên Tử vừa nấc vừa túm cà vạt Mạc Vân Giới làu bàu:
"Ngươi biết một người phụ nữ lăn lộn bên ngoài khó khăn thế nào không, ngươi biết không, chắc không biết, dáng vẻ không ra gì, chẳng có ai chào đón, hơi xinh đẹp một chút, có tí thành tích gì cũng bị gièm pha là dùng thân thể đánh đổi, ngươi nói xem có công bằng không? Hả? Công bằng không? Ợ... Mặt mũi dễ nhìn lại còn phải đề phòng những kẻ lòng dạ xấu xa mượn cớ công việc, những tên đàn ông hạ lưu, haha... Ta nói với ngươi nhá, tên đàn ông bỉ ổi đầu tiên quấy rầy ta, bị ta đạp cho một phát suýt tàn phế, ha ha, thật hả giận... Cho nên, đàn ông chả có gì tốt, chả có gì, huống hồ họ Mạc nhà các người, ha ha... Người đừng làm ra cái bộ mặt nghiêm túc, ta biết thừa bây giờ trong đầu ngươi nghĩ gì..."
Mạc Vân Giới nhếch miệng cười:
"Hả? Vậy cô nói thử xem giờ tôi đang muốn gì?"
Quyên Tử cười khanh khách, ghé sát lỗ tai hắn, thì thào với chất giọng khàn khàn, đầy hơi rượu:
"Có phải ngươi đang nghĩ..."
Lời còn chưa dứt đã bị một lực rất mạnh túm lấy cổ áo lôi ra. Quyên Tử đã uống đến mức cả người sắp nhũn, không còn sức chống đỡ, gục lên ghế sofa, quay đầu lại trợn to đôi mắt đã lờ đờ mơ màng vì say, liền nhìn thấy Tả Hồng đã sắp thành kẻ điên.
Đến lúc này rồi mà Tả Hồng còn có thể kiềm chế lửa giận thì thật là con mẹ nó không còn là đàn ông nữa. Anh hung ác tiến lên đạp cho Mạc Vân Giới đã chếnh choáng vì say lăn quay ra đất, cầm chai rượu trên bàn tương một nhát...
Nói về bản lĩnh, cậu ba Mạc mặc dù không thể so với ông anh cả nhưng để đối phó với Tả Hồng thì cũng thừa sức, chỉ có điều phải ở trạng thái tỉnh táo bình thường, chứ không phải đã say tám chín phần như thế này.
Mặc dù đã say như vậy, sau khi ăn một đạp của Tả Hồng, vẫn rất nhanh nhẹn tránh ra sau, tránh được đòn bình rượu đập vào đầu.
Phong Cẩm Thành vội vã vọt vào, ôm Tả Hồng gào lên:
"Hồng Tử, Hồng Tử, cậu điên rồi, con mẹ nó cậu mà tương xuống, cậu thoải mái nhưng sau đó sẽ ra sao, ra sao, cậu tỉnh lại, tỉnh lại đi..."
"Tỉnh táo cái rắm"
Tả Hồng đã giận điên lên rồi, quay phắt người đánh vào mặt Phong Cẩm Thành:
"Con mẹ nó, cậu là loại anh em gì, lại dâng vợ bạn cho tên ba Mạc, còn giúp hắn ngăn tôi, cậu còn ngăn tôi..."
Hết đấm này đến đấm khác, không chút lưu tình, mặt mũi dữ tợn, như thể Phong Cẩm Thành là kẻ thù giết cha anh. Phong Cẩm Thành tránh trái tránh phải, vẫn bị con chó điên này tương cho một đấm vào quai hàm, con mẹ nó rất đau.
Phong Cẩm Thành cũng tức, nhổ một ngụm máu, đấm lại một phát:
"Con bà nó, cậu là chó điên à, vớ được ai là cắn người đó, tôi là người gây ra à, chính là người phụ nữ của cậu nhiệt tình nhảy vào, cậu không biết giả thật thế nào, tôi con mẹ nó đúng là làm chuyện dư thừa, cứ để cậu đội nón xanh luôn đi..."
Hai người bỏ qua cậu ba Mạc một bên, thẳng tay đánh nhau, không ra thể thống gì, hoàn toàn như hai đứa nhóc gặp chuyện không vui. Quyên Tử chớp mắt vài cái, cười khanh khách, cũng chẳng buồn để ý đến bọn họ, vịn ghế đứng lên, xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra phía cửa, vừa đi vừa lẩm bẩm những lời chẳng ai hiểu gì.
Vừa kéo cửa, còn chưa kịp bước ra ngoài, Tả Hồng đã xô Phong Cẩm Thành ra, bước đến xốc cô lên vai, lạnh lùng quay lại nói với cậu ba Mạc:
"Cậu ba Mạc, sau này nếu anh còn giở thói không đứng đắn, có liều mạng tôi cũng giết chết anh."
Nói xong những lời cay độc, xoay người đi ra, Quyên Tử bị anh vác trên vai, đầu lao xuống đất, đã vốn chóng mặt càng thêm không thoải mái, ra sức đá mấy cái, Tả Hồng tức chết, hung hăng vỗ vào mông cô:
"Đàng hoàng một chút, em không ngoan ngoãn để xem về nhà anh sẽ xử lý em thế nào..."
Bước nhanh chân xuống tầng, ra khỏi Dạ Sắc, mở cửa xe, ném Quyên Tử