Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá

Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá

Tác giả: Đam Nhĩ Man Hoa

Ngày cập nhật: 03:46 22/12/2015

Lượt xem: 1341631

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1631 lượt.

ảm nhận được, làm cho cô không kịp xoay sở.
Khuôn mặt yếu ớt núp dưới ánh đèn mời nhạt của phòng khách, Ôn Miên dùng sức gật gật đầu.
Theo lý thuyết một người quân nhân trẻ tuổi xuất sắc như vậy đưa tới cửa, bà Nghiêm làm trưởng bối phải vô cùng vừa lòng, ban đầu phản ứng của bà khi Cù Thừa Sâm đến chơi rất vui mừng, nhưng cuối cùng cũng chỉ thản nhiên dặn dò con gái mấy câu, cũng không có túm cô hỏi đông hỏi tây liền đi về phòng ngủ.
Ôn Miên vì thế nhìn ra được, mẹ cô rất không xem trọng quan hệ giữa cô và Cù Thừa Sâm, cô có thể hiểu được tâm tư của bà Nghiêm.
Tuy nhiên dựa theo tình hình hiện tại, cô cũng không băn khoăn mấy vấn đề này, cho dù trung tá Cù thấy được cô rơi nước mắt, nhưng quan hệ bọn họ vẫn còn xa lạ.
Đêm nay, Ôn Miên gục đầu lên cánh tay, ngồi trước bàn trang điểm, ngưng mắt nhìn về phía người đàn ông trong bức ảnh, khỏe mắt, đuôi lông mày của anh đều hiện lên vẻ lãnh ngạo, cô nháy mắt, khóe môi giật giật.
Anh trai, anh có biết không.
Bây giờ còn có một người khác, giúp em lừa gạt mẹ.
************
Trong lúc Cù Thừa Sâm ở bộ đội, có ngẫu nhiên gọi điện cho Ôn Miên một hai lần, hai người nói chuyện phiếm với nhau vài câu giống như bạn bè, sau đó anh lại bận rộn với nhiệm vụ huấn luyện mỗi ngày của mình.
Ôn Miên sau khi bị thương, cơ thể vẫn cần nghỉ ngơi, lần đầu tiên hai người chính thức gặp nhau trừ ăn cơm ra, trung tá Cù còn dẫn cô đến rạp xiếc xem nhóm Môi Thể Mộng Huyễn biểu diễn.
Cù Thừa Sâm làm bộ đội đặc chủng ở \'hoa dao\' rất ít khi được nghỉ, đợi đến khi hai người gặp lại, cũng đã là một tháng sau.
Lúc này đã là đầu thu, ở thành phố Nam Pháp, ở cách ngã tư đường, lá cây bạch quả đã chuyển dần sang màu vàng, sắc hồng của cây Phong Diệp làm đẹp vùng rừng núi ngoại ô, mang đến vẻ đẹp vô cùng ý nhị.
Ôn Miên mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt rất hợp với cảnh sắc bước xuống lầu, Cù Thừa Sâm chờ ở dưới lầu đang lẳng lặng tựa vào thân xe, vẻ mặt lạnh lùng kết hợp với một điếu thuốc lá vẫn ngậm ở bên môi, anh mặc một chiếc áo khoác màu đậm, cả người tỏa ra khí chất nhẹ nhàng.
Đây là lần đầu tiên Ôn Miên nhìn thấy tư thế hút thuốc của anh, quả thật khiến cô say mê, giống như trở lại cô bé Loli mười mấy tuổi.
Thậm chí sau khi ngồi trên xe, Ôn Miên còn có chút hưng phấn, quay sang hỏi anh: "Anh cũng nghiện thuốc lá sao?"
Cù Thừa Sâm quan sát biểu tình trên mặt cô, cười nhạt lắc lắc đầu, vì thế cô lại hỏi: "Là do nguyên tắc trong bộ đội sao?"
"Nghiêm khắc mà nói, là nguyên tắc do chính tôi đặt ra." Anh giải thích: "Làm một tay súng bắn tỉa, khứu giác nhạy bén rất quan trọng."
Ôn Miên hiểu ngay lập tức, đối với trung tá Cù mà nói, cơ thể thường xuyên có mùi khói thuốc, khi ra chiến trường có thể sẽ trở thành nhược điểm trí mạng.
Nhưng mà, vì sao ở trong xe, cô có thể ngửi được hương vị riêng chỉ thuộc về một mình anh, hương vị mát lạnh lại bá đạo.
Cù Thừa Sâm liếc mắt nhìn Ôn Miên vẫn còn đang cười, tâm tình cũng tự nhiên tốt lên.
Chiếc xe vững vàng dừng trước tòa nhà Hưu Nhàn Hội Sở, trung tá Cù khóa cửa xe, bình tĩnh nhìn Ôn Miên đi tới, anh không vội vàng cất bước, ngược lại xoay người, bất ngờ duỗi tay về phía cô, làm cho bước chân của Ôn Miên có hơi chậm lại.
Cù Thừa Sâm ngay cả yêu cầu dắt tay, cũng có tác phong mang đậm chất quân nhân, giống như sếp khen ngợi cấp dưới của mình. Hành động của anh nhanh gọn quyết đoán, làm cho cô cảm thấy vừa không thể nói thành lời vừa vô cùng lãng mạn, Ôn Miên đỏ mặt tùy ý anh nhẹ nhàng nắm tay mình.
Ấm áp, thời khắc này không sớm không muộn, vừa vặn.
Cù Thừa Sâm tiến nửa bước đến gần cô: "Thích súng đúng không?"
Ôn Miên hơi hơi kinh ngạc, anh làm sao mà biết được? Cô đi tới đi lui không biết có nên nói sự thật cho trung tá biết hay không, dù sao một cô gái thích súng ống, vũ khí, cũng rất kì quái.
Ôn Miên thông minh chọn cách tránh nặng tìm nhẹ: "Lúc trước, anh trai có dạy cho tôi bắn súng."
"Ừ, tầng hai tòa cao ốc này có nơi tập bắn."
Ôn Miên lúc này mới hiểu ra, hành động hôm nay của anh là có suy tính từ trước.
Tòa Hưu Nhàn Hội Sở này ngoại trừ nơi tập bắn như lời Cù Thừa Sâm nói ra, còn có phòng tập thể thao và phòng tắm, hai người vừa trò chuyện vừa chờ thang máy.
Chỉ chốc lát sau, thang máy xuống đến tầng trệt, cùng lúc có một người đàn ông xa lạ bước ra. Người này thân trên để trần, chỉ mặc một cái quần thể thao dài, trên còn cầm một túi lớn, có lẽ là muốn đi đến phòng tắm cùng tầng tắm rửa.
Khóe mắt, đuôi lông mày hiện lên vẻ lãnh ngạo, đường cong trên mặt sạch sẽ lưu loát, giống một người từng trải lạnh lùng sắc bén.
Cù Thừa Sâm nhận ra Ôn Miên bỗng nhiên cứng ngắc trong nháy mắt liền hiểu được, anh không kịp ngăn cô lại, không ngăn không được cô, cho dù người mà cô nghĩ đến kia, khó có thể có khả năng xuất hiện............ở đây, lúc này.
Đơn giản là, người cô chấn động thật lớn.
Cô căn bản không thể khống chế được tâm trạng của mình.
Quả nhiên, Ôn Miên chạy đến, từ phía sau ôm lấy người đàn ông không mặc áo kia, hay tay cô siết chặt thắt lư