
Tác giả: Kim Tử
Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015
Lượt xem: 1342061
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2061 lượt.
chân thành của anh, suýt nữa nữa đã khiến cô tưởng câu chuyện nàng lọ lem gặp hoàng tử bạch mã được viết trong tiểu thuyết có thể xảy ra thật. Nhưng hiện thực là thế, có thể chỉ thiếu tí chút nữa thôi, nhưng ta mãi mãi không bao giờ với tới được. Không tính đến người chồng hung tợn có thể xuất hiện trước mặt mình vào bất cứ khi nào, riêng cô con gái bị đưa đến viện phúc lợi kia, cũng luôn luôn nhắc nhở cô: ngươi, giờ không còn tư cách để hưởng thụ tình yêu thương nữa.
Cô thích Giang Sơn, thích thật sự, không biết bao nhiêu lần cô mơ thấy mình được sống hạnh phúc bên anh, không có đánh đập, cũng không cần lo âu về cuộc sống ngày mai, nhưng sau cùng bao giờ cũng được đánh thức bởi nụ cười méo mó của lão chồng, muốn khóc mà không còn nước mắt. Bắt đầu từ cái ngày cô được gả cho Hoàng Phi, cô đã hiểu ra, vẫn còn khóc được, cho phép mình khóc, thực đã là một đòi hỏi xa xỉ.
Nếu vì bản thân mình mà làm hại Giang Sơn, Hà Ninh thà tự giết mình trước, anh ấy đối với cô tốt bao nhiêu, cô càng lo sợ bấy nhiêu, cho nên cô luôn trốn tránh, mong anh quên mình đi, nhưng ở nơi sâu kín trong tâm hồn, lại ước ao anh đừng rời xa, con gái là chỗ dựa để cô tiếp tục sống, còn anh, lại là chút khát vọng hạnh phúc cuối cùng của cô.
Hà Ninh sau khi chạy trốn vì còn con gái, nên vẫn không thể rời khỏi Bắc Kinh, trong lúc lẩn trốn vô tình gặp người đồng hương từng có duyên gặp mặt một lần, nói có thể giới thiệu cô đến một bệnh viện ngoại ô làm hộ lý trông bệnh nhân, điều kiện là cứ mỗi người bệnh cô trông, phải chia cho chị ta 1/5 lương, Hà Ninh lập tức đồng ý. Vì cô không ngại khổ, phục vụ vừa chu đáo lại tận tình, giá đòi cũng không cao, nên rất đông người bệnh đều muốn thuê cô. Tối đến mệt mỏi, thì ngủ luôn trên ghế bệnh viện, cô ăn uống rất đơn giản, cứ thế, hai tháng qua đi, cô cũng tích cóp được ít tiền.
Tuy biết không an toàn, nhưng không kìm được nỗi nhớ con, cô vẫn cách tuần đến lòng vòng xung quanh viện phúc lợi, thỉnh thoảng qua hàng rào sắt còn có thể nhìn thấy người phụ nữ bế con gái mình ra sưởi nắng, nói chuyện cười đùa với nó. Có thể thấy, người phụ nữ đó rất thương yêu con gái cô, hiền lành dịu dàng, Hà Ninh trong lòng cảm kích vạn phần, cô nghĩ ông trời đối với cô thế nào cũng được, chỉ cần con gái gặp được người tốt là cô mãn nguyện lắm rồi.
Mấy hôm trước, khi Hà Ninh đi thăm con gái, thấy viện phúc lợi tổ chức hoạt động. Trên tấm bảng trưng bày có cả ảnh của con gái, do dự mãi, vẫn không kìm được lòng tới xem. Sờ gương mặt bầu bĩnh của con gái trên tấm ảnh, cô cố ngăn dòng lệ, sợ người ta nghi ngờ, cô vội để lại 500 tệ, rồi cúi đầu đi mất.
Lúc Hà Ninh khóc sướt mướt về nhà, không hề biết Hoàng Phi đã theo sau rất lâu. Khi Hoàng Phi một lần nữa mỉm cười xuất hiện trước cổng bệnh viện, sắc mặt Hà Ninh trắng bệch như nhìn thấy quỷ, cô cắn chặt hai hàm răng, mới giữ được cho răng không va lập cập vào nhau. Người đồng hương không hiểu chuyện kia còn cười tít mắt mà nói, hai vợ chồng cãi nhau đầu giường làm lành cuối giường, hôm trước họp hội đồng nghe nói anh Hoàng tìm cô, tôi bèn gọi điện luôn cho anh ấy.
Người phụ nữ đó nói như khoe thành tích: “Anh ấy sợ cô không tha thứ cho anh ấy, không cho tôi nói với cô, đợi nguyên cả tháng trời, để cô nguôi giận rồi mới tới gặp đấy.” Một tháng trời, hắn theo dõi cô cả một tháng trời… Hà Ninh như rơi vào trong hố băng, cô biết, chuyện con gái nhất định cũng bị phát hiện rồi.
Hoàng Phi cám ơn người phụ nữ kia lần nữa, hình như còn dúi cho chị ta 200 tệ, trong sự khách khí vui mừng của chị ta, bước lên trước một bước túm lấy tay Hà Ninh, khẽ nói: “Bà xã, đều là anh không tốt, anh xin lỗi em, chúng ta về nhà thôi.” Tay Hà Ninh lạnh gắt, Hoàng Phi cười nham nhở.
“Được, được, cứ theo những gì chúng ta đã thỏa thuận, cô đưa chị ta tới chỗ đó, ừm, tôi cũng chỉ đại diện cho cô em phương xa đến thăm đứa bé, cô yên tâm, bất luận có phải nó hay không, tôi đều sẽ cho chị cô một ít tiền, làm người phải tích đức mà, không để chị ta đi không công đâu… Phải rồi, không có cách nào để nhận ra, kể cả có phải thật đi nữa, cũng là con riêng của cô em tôi, nó còn phải lấy chồng nữa… ừ, đương nhiên rồi, may quá biết được chị, nếu đến viện phúc lợi thăm, không biết còn gặp bao nhiêu rắc rối, ở hiền gặp lành mà, anh đây cám ơn cô! Cô còn không tin anh sao! Chúng ta là ai với ai chứ.”
Hà Ninh nghe thấp thoáng tiếng người phụ nữ bên kia nói “Đáng ghét” gì gì đó. Hoàng Phi lại dặn dò thêm: “Đồ đạc của đứa bé nhất định không được quên đâu đấy, nếu không làm sao mà nhận chứ… Được, vậy cúp nhé.” Cô nằm mơ cũng không nghĩ ra, vì sự trốn chạy của cô, Hoàng Phi lại có quan hệ với Dương Mỹ Ngọc, càng không thể tưởng tượng được, người phụ nữ hiền lành chăm sóc con gái cô lại là chị ruột của Dương Mỹ Ngọc. Lúc ấy khi nghe Hoàng Phi nói đến, cô thật sự cảm thấy đây như một cơn ác mộng, Hoàng Phi lại đắc ý vỗ vào mặt cô nói: Đây chính là ý trời, ông trời luôn quan tâm đến tôi, cô đừng có hòng thoát khỏi bàn tay của tôi!
Nghĩ đến đấy, Hà Ninh bất giác co rúm lại, những vết thương bị Ho