Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tôi Muốn Nổi Tiếng

Tôi Muốn Nổi Tiếng

Tác giả: Mộng Chân

Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015

Lượt xem: 1341197

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1197 lượt.

n tại mệt chết đi, mời mọi người ngày khác đến phòng vẫn có được không?"
Các phóng viên ồn ào lộn xộn còn chưa kịp rời đi, đột nhiên từ của truyền đến một tiếng hét, thì ra là chị Đồng Đồng đến cứu tôi !
Chị ấy nói: "Tôi đại diện cho Nhan Khởi Hàm muốn công bố một chuyện!"
Các phóng viên nhìn cô bệnh nhân tiều tụy là tôi, xông lại nhìn nữ vương Đồng Đồng, lập tức chạy đến chỗ chị Đồng Đồng cầu JQ.
Tôi thở mạnh ra một hơi, ngã xuống giường giả chết.
Trong lòng lại lẩm bà lẩm bẩm: Kỷ Gia Khiêm a Kỷ Gia Khiêm, con mẹ nó anh có cần phải thâm tầm đến vậy không. . . . . .
Trong lúc tôi đang oán niệm, chợt nghe thấy một tiếng hét chói tai từ ngoài cửa truyền vào, cổ họng kia không biết chứa bao nhiêu Db: "Mang thai rồi hả ? !"
Cái gì? !
Tôi vừa nge thấy mấy chữ kia cả người liền ngồi bật dậy. Chị Đồng Đồng a chị Đồng Đồng, chị đến giúp em hay đang đến hại em vậy?
Tôi chống tay xuống giường, đi tới cửa mới phát hiện không biết từ lúc nào cửa đã bị khóa lại rồi, khóa từ bên trong. Vậy nên đám phóng viên kia mới không vào được. . . . . .
Đúng là. . . . . .
Tôi lo lắng nhìn về phía ngoài cửa, đang do dự có nên đi ra ngoài hay không, chợt nghe chị Đồng Đồng nghiêm trang nói: "Quả thực đã mang thai ròi."
Tôi thật muốn đấm ngực thanh minh, tôi mang thai lúc nào a, 1 con tinh tùng để thụ tinh còn không có mà!
Tôi đang định lao ra chứng minh sự trong sạch của mình, thì nghe thấy một tên phóng viên đeo kính râm nói: "Nếu tôi nhớ không lầm thì con chó của cô Nhan đúng là chó đực."
Chị Đồng Đồng gật đầu nói: "Thông qua sự tác hợp của tôi, nó đã thành công khiến cho con chó cái nhà Boss có thai."
Cái cái cái. . . . . . cái gì? ! Kỷ Gia Khiêm nuôi chó từ lúc nào vậy? Thiên Thiên nhà tôi từ lúc nào đã dụ dỗ được con chó cái nhà hắn?
Tôi nghi ngờ nhìn vẻ mặt chân thật của chị Đồng Đồng, hoài nghi có phải chị ấy vì muốn giải vây cho tôi nên mới nói dối hay không.
Sau khi ứng phó với đám phóng viên xong, tôi sùng bái nhìn nhìn chị Đồng Đồng, vô cùng kính nểnói: "Tin một con chó mang thai cũng có thể thỏa mãn bọn họ sao?"
Chị Đồng Đồng mang khuôn cách nữ vương nói: "Không phải còn tốt hơn cái lý do không phóng được rắm của em sao? Đại gia đây vất vả đi một chuyến, em cũng phải thông ảmc ho chị một chút chứ."
"Ồ. . . . . ." Tôi gật gật đầu, "Quả nhiên là chị nói dối?"
Chị Đồng Đồng nghe vậy thần bí nhìn tôi cười, bỗng nhiên ghé sát vào tai tôi nói: "Không phải. . . . . . Tiểu Nhĩ Tị, chúc mừng em, em sắp thành bà ngoại rồi!"
Tôi ngơ ngẩn nhìn chị ấy hồi lâu, run rẩy nói: "Người nào, ai là Tiểu Nhĩ Tị? Ai là bà ngoại?"
Chị Đồng Đồng thư thái ngồi xuống giường, tự rót cho mình một cốc nước, cười hề hề nói: "Chính là em a! Mỗi lần em đăng nhập vào Fanpage không thấy có gì lạ sao?"
". . . . . ." Lúc này tôi mới phản ứng kịp, Đồng Đồng tỷ nói cho tôi biết mật khẩu là"xi¬ao¬er¬bi" , không phải là tiểu ** ghép vần sao! (Tiểu: Xiao, Nhĩ: er, Tị: bi)
Nếu như người đùa giỡn tôi là người khác thì chắc chắn tôi đã lật bàn rồi, nhưng bây giờ hình như tôi càng ngày càng ỷ lại vào chị Đồng Đồng, dù cho chị ấy có làm gì với tôi thì tôi cũng không giận được. Hơn nữa mới vừa trải qua chuyện của Trịnh Băng nên tôi càng coi chị Đồng Đồng là Nhất, nhưng nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt. . . . . .
Bởi vì tôi có thể cảm nhận được, mặc dù chị ấy rất ít khi biểu hiện ra ngoài, nhưng chị ấy thật sự vì tôi mà lo nghĩ.
Chị Đồng Đồng thấy tôi sửng sốt, vội vàng nói sang chuyện khác: "Em cũng thật là, lúc chị không có ở đây chó của hai người biến mất, hai người cũng không phát hiện ra"
Tôi chống càm nghĩ nghĩ, nói: "Chị cũng biết mà Thiên Thiên nhà em rất ít khi sủa to . . . . . . Em dạo này lại rất bận. . . . . ."
Nếu nghĩ lại thì làm một người đại diện như chị Đồng Đồng cũng chẳng dễ dàng gì, chị ấy không chỉ chiếu cố tôi, còn phải chiếu cố cả Thiên Thiên nhà tôi.
Chị Đồng Đồng trợn trừng mắt nói: "Chị sợ Thiên Thiên bị em ngược đãi chết, liền thuận tay ôm nó đi Thượng Hải, vì nó mà chị không được ngồi máy bay đó!"
Đối mặt với sự trách cứ của chị Đồng Đồng, tôi không khỏi cúi đầu, yếu ớt nói: "Em sai rồi. . . . . ."
Thấy tôi đã ý thức được sự vô trách nhiệm của mình, chị Đồng Đồng vừa lòng nói: "Biết sai là tốt rồi. Em cũng không biết a, Thiên Thiên nhà em động dục đến sắp phát điên rồi, khắp nới chà sát lung tung. Vốn dĩ chị định tìm cho nó một con chó cái cùng giống với nó, ai ngờ gan nó to đến vậy, dám đánh chủ ý lên chó cưng của mẹ Boss!"
"Trời ạ!" Tôi vô cùng kinh ngạc, nhịn không được toàn thân rùng mình một cái.
Ta sợ hãi nhìn chị Đồng Đồng hỏi: "Bác Kỷ. . . . . . Bác ấy có phản ứng gì lớn không?"
Chị Đồng Đồng cố ý trầm ngâm một hồi, thấy sắc mặt tôi thay đổi mới đáp: "Ngược lại thì có. Bà ấy chỉ vuốt lông của Thiên Thiên, nói một câu ‘ thật giống đứa con trai lề mề của ta ’. . . . . ."
"Phốc!" Hiểu con không ai bằng mẹ a! Thâm trầm, nóng nảy, như vậy vừa thấy Thiên Thiên cùng Kỷ Gia Khiêm đúng là rất giống !
Tôi bình tĩnh một hồi lâu mới nói: "Ý