Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tôi Muốn Nổi Tiếng

Tôi Muốn Nổi Tiếng

Tác giả: Mộng Chân

Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015

Lượt xem: 1341159

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1159 lượt.

ng lì của tôi, trên mặt bỗng chốc đỏ ửng.
Tôi kéo cánh tay hắn chậm rì rì đi tới, giống như bước trên mây, trong lòng có một loại cảm giác rất không chân thật.
"Người ta đều nói chúng ta vì có cục cưng nên mới cưới." Tôi chu mỏ nói: "Giống như em dùng trằm phương nghìn kế để được gả vào nhà giàu vậy."
Kỷ Gia Khiêm là người sẽ không đi an ủi kẻ khác, hắn nói chuyện luôn luôn ngăn cách một tầng, cho tới bây giờ cũng không nói chuyện rõ ràng. Mặc dù cách thức nói chuyện của hắn không được như hòa lắm, nhưng lại có thể khiến cho người ta vô cùng thoải mái. Chính như lúc này đây, hắn vân đạm phong khinh nói: "Bọn họ không hiểu trái tim của anh."
Hắn chỉ nói một câu đã đánh bay nghi ngờ , bàng hoàng và bất an của tôi.
Sau khi chọn trang sức xong, ngay tại lúc chúng tôi muốn rời đi, thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt chúng tôi. Chung Dịch An vẫn ăn mặc cầu kỳ như cũ, ngay cả bộ tóc chằng chịt mà cũng tinh xảo đến vậy.
Tôi hơi hơi cứng đờ, có chút mất tự nhiên địa khơi mào một tia cười hàn huyên: "Ài, khéo như vậy."
Nếu so sánh với tôi, thì Chung Dịch An cười lại có vẻ cực kỳ tự nhiên: "Đúng vậy a. Càng khéo chính là, tôi vội tới đây để chọn quà cưới cho hai người." Anh ta vừa nói, vừa giơ túi lớn trên tay lên.
Trong lòng tôi bỗng dưng đau xót, cũng nói không rõ vì cái gì bỗng nhiên lại có cảm giác cảnh còn người mất. Có thể là do thời kỳ đầu mang thai nên mới vậy? Tôi cố ắng kiềm chế cảm giác khó chịu trong người, hàm chứa ý cười nói cảm ơn, sau đó cùng Kỷ Gia Khiêm rời đi.
Chung Dịch An. . . . . . Không biết anh ta có từng thích tôi hay không? Ở trong cái vòng luẩn quẩn này, tôi thật sự nhìn không rõ. Giả là thật, thật là giả, ai có thể nói được rõ ràng đây?
Trong giới giải trí yêu nhau thì dễ, mà ở bên nhau thì khó.
Tôi keo cánh tay Kỷ Gia Khiêm không nhịn được căng thẳng thêm vài phần.
"Khiêm khiêm. . . . . . anh mua nhà ở Thụy Sĩ sao?"
"Uh`m."
Tôi lấy ra một đồng tiền xu hỏi hắn: "Em đầu tư một đồng tiền được không?"
Kỷ Gia Khiêm có chút kỳ quái nhìn tôi, mặt mày trong lúc đó ngầm có ý khó hiểu: "Là sao?"
"Anh chưa đọc 《 luật hôn nhân 》 sao. . . . . . Em sợ tương lai anh đuổi em ra khỏi nhà, khiến cho em trở thành người vô gia cư. Bất động sản ở Thụy Sĩ có vẻ rất được, chờ thêm vài năm nữa nói không chừng đồng tiền này sẽ đẻ ra không ít nha. . . . . ."
"Nói lung tung cái gì đó." Ngữ khí của hắnbỗng nhiên trầm thêm vài phần: "Không nên nói lung tung, anh sẽ không. . . . . ."
hắn sẽ không làm sao, Kỷ Gia Khiêm chung quy vẫn không thể nói ra khỏi miệng được, nhưng tôi biết hắn muốn nói cái gì.
Tôi cũng vậy. Bất kể có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không rời xa hắn. Chỉ là hiện thực quá giả dối, lời hứa quá nặng, chúng tôi ngầm hiểu với nhua là đủ rồi.
Ba ngày trước hôn lễ, Kỷ Gia Khiêm đưa tôi về nhà của tôi, theo cái nói của người xưa thì là đợi gả. Đối với "Chu công Chi Lễ" tôi cũng từng đọc qua, nhưng bây giờ cục cưng cũng đã có rồi, làm như vậy hình như không cần thiết. Nhưng Kỷ Gia Khiêm kiên trì muốn làm như vậy, tôi cũng đành làm theo ý hắn. Mặc dù về nhà phải chịu đựng sự tự kỷ của ba và những lời nói ác độc của mẹ, nhưng. . . . . . Nhưng cũng rất tốt.
Ở nhà một ngày, chúng ta liền chuẩn bị tới Hy Lạp. Đêm trước khi, ba nói có đồ chuyển phát nhanh đến đây. Bình thường thì những đò của fan hâm mộ gửi tặng rất ít khi trực tiếp chuyển đến tay tôi, chắc hẳn phải là một người rất quen thuộc mới có thể bết địa chỉ chỗ này.
Quả nhiên, là Kỷ Gia Khiêm chuyển cho tôi thứ gì đó. Toi vừa mở ra đã thấy, mặt trên chỉ có hai chữ: lễ vật.
Không biết là lễ vật mang thai hay là lễ vật kết hôn nữa? Tôi cười tít mắt mở ra hộp lớn kia, phát hiện bên trong thực ra là một quyển sách. Một quyển tôi chưa bao giờ nhìn thấy, lại viết là sách của tôi.
Sờ sờ mấy chữ thiếp vàng "Ham mê vui thích trong khi say" , trong lòng tôi nhất thời nổi lên từng trận ngọt ngào. Hắn vậy mà lại giúp tôi xuất bản sách bìa cứng!
Ý nghĩ hơn nữa chính là, trên bìa sách là ảnh chụp chung của tôi và Kỷ Gia Khiêm. Dưới tán cây hoa đào, bóng lưng thanh tuyển của hắn, dung mạo điệt lệ, rõ ràng đó là người mà tôi luôn nhung nhớ.
Tôi ôm quyển sách vào trong ngực, trong lòng vui sướng không thể nào kìm nén không được, thình thịch nhảy không ngừng.
Ngày tổ chức hôn lễ, trời xanh không mây, Địa Trung Hải ẩm ướt khiến cho người ta toàn thân đều cảm thấy thoải mái, trên mặt của mỗi người đều đã tràn đầy nụ cười ôn hòa.
Mặc dù khách mời không nhiều lắm, nhưng không khí vẫn rất tốt. Thấy người thân khóc sướt mướt trong hôn lễ, cảm giác thật hòa thuận mĩ mãn.
Người duy nhất cảm thấy không thoải mái hình như chỉ có Kỷ Gia Khiêm. Trong đêm tân hôn, hắn đứng ở bên cửa sổ xoay vặn xoay vặn nhìn tôi, hơn nữa ngày cũng không chịu lên giường, giống như toi là một con thú dữ vậy.
"Anh làm sao vậy?" Tôi tới cùng vẫn nhịn không được hỏi hắn.
"Còn chưa đầy ba tháng. . . . . ." Mặt hắn hơi hơi phiếm hồng, thanh âm rất nhẹ: "Em không biết sao, đêm tân hôn cứ nhìn em như vậy,


Old school Easter eggs.