
Sẽ Có Thiên Thần Thay Anh Yêu Em
Tác giả: Hàn Dẫn Tố
Ngày cập nhật: 03:20 22/12/2015
Lượt xem: 1341802
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1802 lượt.
yển Linh khóc không ra tiếng cuối cùng cũng nhịn không được nữa, cô ta khàn giọng kiệt lực quát to lên: “Mạnh Thiếu Văn, anh mở to hai mắt ra mà nhìn ai mới là người yêu anh nhất? Dáng dấp của tôi và Giản Uyển Như giống nhau như đúc, tại sao anh có thể yêu cô ta, mà không thể yêu tôi một chút? Đúng, năm đó quả thật là lỗi của tôi, nhưng sao anh không suy nghĩ một chút, tất cả là do ai ép?”
Ai ép?
Mạnh Thiếu Văn nghe vậy, nhịn không được mà cười lạnh hai tiếng, thật muốn hỏi ngược lại, nhưng cuối cùng anh ta chịu đựng.
Anh ta còn chưa nghĩ ra nên xử lý người phụ nữ này như thế nào, cô ta thiết lập bố cục như vậy, làm cho cuộc sống yên tĩnh của anh ta xảy ra biến hoá ngất trời, không chỉ mất đi người yêu, mà còn trở thành đối tượng bị mọi người khiển trách.
Người yêu, danh vọng anh ta đều không có, còn vị trí Hằng Viễn kia thì không thể so sánh với Uyển Như của anh ta.
Lạnh lùng cong cong cánh môi, ánh mắt cô ta vừa điên cuồng vừa lạnh lùng: “Tôi cho anh biết, tôi tuyệt không hối hận hành động ban đầu!”
Thấy không thể giải quyết được vấn đề, Giản Uyển Linh trong lúc tức giận thì bình nứt không sợ mẻ (liều mạng): “Điều duy nhất làm tôi hối hận là không chọn cách trực tiếp giết người phụ nữ đó, cô ta là kẻ thù của cả đời tôi, cô ta còn sống thì cả đời này tôi không thể nào sống bình thản và thuận lợi. Không chỉ có anh, mọi người chỉ thấy cô ta mà không thấy được tôi!”
Thật sự hận đến tận xương rồi, mới có thể khiến Giản Uyển Linh cắn răng nghiến lợi nói như vậy, cả người đều phát run khi nghĩ đến người kia: “Anh nói, sao tôi có thể không giết một người như vậy? Không ngờ hiện tại cô ta còn sống, mắt ông trời bị mù rồi, tại sao không thể để một con đường sống cho tôi?”
Một hơi nói tất cả lời trong lòng ra, trong lòng Giản Uyển Linh rố cuộc cũng thoải mái, bình thường cô ta là tiểu thư nhà giàu hiền thục, xinh đẹp nhất, khi nào hành động tuỳ ý ở trước mặt người ngoài như vậy hả?
Nhưng bây giờ cô ta không muốn nghĩ cái gì hết, không muốn nghĩ người đàn ông này sẽ nhìn cô ta như thế nào, cô ta chỉ nghĩ phải bộc lộ ra suy nghĩ chân thật nhất của mình.
Hai bàn tay Mạnh Thiếu Văn rũ xuống lặng lẽ nắm chặt, lúc nghe lời cô ta nói đã không chịu nổi rồi, anh ta đánh một quyền vào tường, quả đấm của anh ta vừa rung động vừa đau.
Sau đó anh ta nắm cổ áo của cô ta, đè cả người cô ta trên vách tường, hai mắt đỏ ngầu chứa huyết cừu: “Câm miệng! Cái người phụ nữ ác độc này có tư cách gì mà nói Uyển Như như vậy? Uyển Như tốt đẹp hơn cô rất nhiều lần, đúng, mắt tôi quả thật mù rồi, nhưng còn cô? Cô là một lòng dạ rắn rết, cũng làm cho người ta buồn nôn.”
Trong năm năm qua, Giản Uyển Linh đã hưởng thụ quá nhiều ân sủng, quan tâm khi bên cạnh anh ta, bất chợt anh ta thay đổi sắc mặt như vậy khiến cô ta không phản ứng kịp.
Nhưng đau đớn trên người và vẻ mặt giận dữ của người đàn ông trước mặt làm cô ta biết tất cả không phải là mơ, dù cô ta có nhắm mắt lại rồi mở ra, đối mặt với cô ta không phải là cuộc sống thoải mái với giường cao gối mềm nữa.
Hít thật sâu hai cái, Giản Uyển Linh vừa khóc rống vừa căm hận nói: “Tôi ghê tởm hơn Giản Uyển Như cũng được, người hai mặt như cô ta thì có gì tốt? Mắt đàn ông các anh mù hết rồi!”
Giản Uyển Linh tức giận thì không lựa lời nói, chỉ cần nghĩ tới cuộc sống sau này của cô ta sẽ có một Giản Uyển Như đè trên đầu, cô ta liền bắt đầu nóng nảy nổi giận.
“Tôi lòng dạ rắn rết, nhưng còn hơn là loại người dâm đãng như cô ta, anh thật thua thiệt khi còn nhớ về cô ta, nhưng còn cô ta? Hiện tại cô ta và Hoắc Cố Chi đang sống tốt, nếu nói về vai vế, sau này anh phải gọi cô ta một tiếng thím.”
Đây là nỗi đau Mạnh Thiếu Văn không muốn chạm đến, nhưng bây giờ lại bị cô ta chạm vào.
“cô không nghe tôi bảo câm miệng phải không?” Không chút do dự, Mạnh Thiếu Văn hung hăng tát cô ta một cái, từ trước đến giờ anh ta là người khiêm tốn và nhã nhặn như ngọc, nhưng lúc ày tính tình gì đó đã bị anh ta quăng ra sau.
Thậm chí, đây là anh lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là độc nhất lòng dạ đàn bà!
Trước kia, anh ta cùng một người phụ nữ như vậy cùng giường chung gối, bây giờ nghĩ lại, thật là một cơn ác mộng.
Đau đớn trên mặt cảm giác và đáy lòng chảy máu khiến Giản Uyển Linh nở nụ cười, khó khăn giật giật khoé môi: “Anh đánh chết tôi cũng vô dụng, đây chính là sự thật! Cô ta đã thay lòng, cô ta không thích anh nữa, Mạnh Thiếu Văn, anh phải mở to hai mắt, Giản Uyển Như đã chết rồi, hiện tại người còn sống là Ngu Vô Song, cô ta yêu Hoắc Cố Chi, cô ta và anh ta mới là một đôi được công nhận.”
Anh ta có thể lừa mình dối người, nhưng không thể chặn lời nói từ miệng.
Dưới lời nói kích thích của Giản Uyển Linh, Mạnh Thiếu Văn đứng ở đó không khỏi nghĩ đến trước những nơi công chúng, người ngoài đánh giá Hoắc Cố Chi và Ngu Vô Song.
Từ xuất hiện nhiều nhất là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp!
Nhưng từ này anh ta đã từng nghe qua, bởi vì anh ta và cô ta là một đôi xứng đôi trong giới thượng lưu, nhưng bây giờ anh ta còn ở đây, nữ chính lại thành