Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tôi Và Bạn Trai Kinh Tế

Tôi Và Bạn Trai Kinh Tế

Tác giả: Nhân Hải Trung

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341260

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1260 lượt.

ái xe vẫn đợi câu trả lời của anh. Thấy dáng vẻ thất thần của anh, người lái xe hỏi:
-Bạn gái anh à?
Anh sực tỉnh cười lắc đầu:
-Không đâu. CHỉ là bạn mới quen thôi ạ. Bác tài, cho tôi xuống cổng số hai của ga tàu điện ngàm gần đây nhất là được rồi.
Người lái xe gật đầu, nói tiếp:
-Không phải cũng tốt. Một cô gái xinh đẹp như vậy chắc chắn là rất khó chiều. Trông anh cũng chẳng phải là người ăn chơi gì. Chọn bạn gái cũng phải chú ý. Đừng chỉ chú ý đến vẻ bề ngoài mà con người cô ấy mới là quan trọng nhất, chứ đẹp cũng không ăn được đâu.
Người lái xe dài dòng bàn luận, Khởi Trung không biết nên nói gì cho phải nên đành mỉm cười qua gương chiếu hậu.
Chiếc taxi vẫn tiếp tục đi. Người lái xe già đã quá thuộc đường đi. Ông lái xe đâm ra những con phố dọc ngang yên tĩnh. Buổi tối tháng tư chẳng có xe cộ gì cả, người đi bộ cũng rất ít. Hai bên đường rợp kín bóng cây ngô đồng. Ánh đèn xuyên qua những kẽ lá dày chiếu xuống mặt đất. Anh sống ở Phố Đông đã lâu và rất ít khi có cơ hội đến đây. Không hiểu sao tự nhiên, anh lại bị phong cảnh nơi đây lôi cuốn đến vậy. Tiếc là sau mười mấy giây ngắn ngủi, chiếc taxi đã đi qua con đường lớn, quay đầu lại nhìn cảnh vật vừa qua mà giống như một giấc mơ.






BÌNH NƯỚC NÓNG TRONG HẦM RƯỢU
Câu hỏi của Chí Hào khiến cho Tiểu Quân ngốc nghếch. Mãi sau, cô mới nghĩ ra, hóa ra người anh nói tới chính là Khởi Trung. Sực tỉnh lại, cô càng thêm tức giận. Chuyện này thì làm sao chứ? Điều cô muốn là câu trả lời, câu trả lời đã làm cô đau khổ suốt hai năm qua. Nhưng câu hỏi của Chí Hào lại hoang đường như vậy.
Người đàn ông đó là ai? Giọng anh như thể bắt được người ta ở trên giường vậy. Đây không phải là xã hội phong kiến. Một người đàn ông đưa cô về nhà thì sao chứ? Họ cũng có thể nắm tay hay hôn nhau đâu? Nếu có một người đàn ông đưa cô về nhà mà cũng bị coi là tội lỗi tày trời thì hai năm nay, anh có hôn ước mà vẫn qua lại với cô đến giờ chẳng phải là tội lỗi không thể tha thứ được sao?
Nghĩ đến hai chữ “hôn ước” là Tiểu Quân lại thấy tim mình nhói đau. Cô chẳng muốn nói gì mà vùng tay khỏi tay CHí Hào rồi bỏ đi.
Khi bàn tay trống không, anh mới sực tỉnh. Ẩn chứa sau vẻ ngoài dịu dàng của Tiểu Quân là một tính cách cứng rắn, có lúc ương bướng cố chấp vô cùng. Nếu không phải như vậy thì anh cũng sẽ không vội vàng chạy đến xoa dịu cô nhưng đúng là cảnh đó đã nằm ngoài suy nghĩ của anh. Hai năm qua, ngoài anh ra bên cạnh Tiểu Quân không hề có người đàn ông thứ hai. Anh đã quen với việc độc chiếm cả thế giới của cô. Vậy mà trong nháy mắt lại có một cú sốc như vậy. Anh nói ra câu đó hoàn toàn theo bản năng. Bây giờ thấy cô phản ứng như vậy, anh biết mình đã hiểu nhầm liền lập tức thấy hối hận.
Trong lòng cô vẫn còn một âm thanh khác vang lên lạnh lùng vô cùng. Không có hôn nhân, tất cả những niềm vui này chỉ như một ảo ảnh hư vô mà thôi. Nó có thể tan biến đi bất cứ lúc nào. Thời gian hai năm đã là quá đủ rồi. Cô không muốn tiếp tục đợi nữa. Cô cần anh một cách quang minh chính đại, một cách hoàn chỉnh chứ không phải là mãi mãi lẩn trốn trong bóng tối, không thấy ban ngày, càng không phải là cảnh đợi chờ không biết đến bao giờ.
Chiếc xe xuyên qua ngõ nhỏ, chuyển sang con đường lớn thoáng rộng ở Phố Đông, rồi lại đi vào một khu phố yên tĩnh, sau đó dừng dưới khu chung cư quen thuộc. Tiểu Quân im lặng suốt cả đường đi. Cửa xe mở rồi, cô cũng không hề nhúc nhích mà chỉ nhìn anh lắc đầu.
Khu chung cư nằm bên bờ sông yên tĩnh, không có người qua lại, càng không ai chú ý đến dáng vẻ buồn bã của cô. Đây là nơi cô quen thuộc nhất, nhắm mắt lại cũng có thể nhìn thấy rõ mái tòa chung cư màu đỏ tươi với những chiếc ban công thoáng rộng.
Đây là căn hộ riêng đầu tiên mà Chí Hào mua ở Thượng Hải. Lần đầu tiên đặt chân đến đây, anh đứng giữa phòng khách rộng lớn, ôm lấy cô cười và nói:
-Tiểu Quân, em tùy chọn đồ đạc cho nó nhé. Em chính là nữ chủ nhân của nó.
Lúc đó, cô đã vui mừng khôn xiết. Một người đàn ông đã nguyện vì bạn mà chuẩn bị một không gian riêng tư cho bạn và người đó thì nghĩa là gì? Đó là yêu.
Nhưng thời gian hai năm loáng một cái đã rời xa. Nỗi xúc động lúc đó đã bị thay thế bằng nỗi tuyệt vọng vô cùng. Cô thà bỏ đi tất cả, chỉ cần anh là của mình cô, không có gì phải nghi ngờ, chỉ là của một mình cô thôi.
Anh thấy cô không nhúc nhích thì giơ tay kéo cô. Người bảo vệ đi đi lại lại, nhìn thấy họ, anh ta cười chào họ:
-Hai người quay về rồi ư? Lâu rồi không gặp.
Hai năm qua, chỉ cần Chí Hào ở Thượng Hải thì chắc chắn Tiểu Quân cũng ở đây, giống như là ngôi nhà thứ hai của cô vậy. Cô làm ở phòng Kế Hoạch của công ty nên cũng thường xuyên đi công tác. Công ty còn có chi nhánh ở Tô Châu, cô cũng thường xuyên đến đó. Mỗi lần đi là đi tới hai tuần liền. Ở nhà chật hẹp nên từ khi bắt đầu vào đại học, cô đã chuyển vào ký túc xá ở, mỗi tuần về nhà một lần. Bố mẹ cô cũng đã quen với việc con gái thường xuyên vắng nhà nên họ cũng không hề để ý đến chuyện này. Còn n