
Tác giả: Kim Tiêu Tiêu
Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341452
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1452 lượt.
ưu nhàn thoải mái một chút, anh cũng thay quần áo khác đi."
Tô Thiển Hạ vân vê tay kéo vạt áo rồi nghiêng đầu chu cái miệng nhỏ nhắn nói, bộ dáng như vậy vừa dí dỏm lại vừa đáng yêu.
"Tôi không cần, cô đi đổi đi, đừng có quá lâu, tôi ở đây chờ cô."
Tần Trác Luân nhìn lại bộ quần áo trên người, trái lại bộ đồ anh mặc rất hưu nhàn, không cần phải đổi, anh ngồi ở trên ghế sofa chờ Tô Thiển Hạ thay quần áo.
"Ừ, tôi sẽ rất nhanh."
Thiển Hạ gửi cho anh một nụ hôn gió rồi xoay người bước thật nhanh lên lầu.
Mấy phút sau, cô đã đổi một bộ quần áo hưu nhàn cùng màu với anh rồi đi xuống.
Trang phục của hai người giống như một cặp tình nhân.
"Lên đường thôi, Tần Trác Luân, anh mang đủ tiền chưa?"
Ý của Thiển Hạ là lúc ra ngoài cô muốn mua rất nhiều thứ, cần tiền, mà ví tiền của cô thì không có trên người, cô không có cách nào trả tiền, là do chính anh ôm cô tới nơi này, cô chỉ tốt bụng muốn giúp anh tiêu tiền, dù thế nào đi nữa thì anh cũng nhiều tiền hơn.
"Đi thôi."
Tần Trác Luân nhàn nhạt trả lời, không có trả lời câu hỏi của Tô Thiển Hạ, Tô Thiển Hạ nhìn anh, vui mừng kéo cánh tay của anh lên đường đi dạo phố.
Đến chợ đêm, hai người đi dạo một vòng, trong tay Tô Thiển Hạ đang cầm một xiên cánh gà nướng, mà trong tay Tần Trác Luân thì đang xách một túi ny lon lớn, trong túi nylon là một loạt các loại xiên nướng khác nhau.
Anh chỉ lẽo đẽo đi phía sau cô, nhìn trên mặt cô tràn đầy nụ cười, trong cuộc đời anh chưa từng có giây phút nhẹ nhàng như vậy, mặc dù anh cảm thấy có chút không thú vị, nhưng nhìn thấy cô rất vui vẻ, anh cũng biến sự không thú vị trở thành một niềm vui thú.
Khóe miệng anh thủy chung chứa đựng nụ cười nhạt nhòa, nụ cười nhạt nhoà này càng khiến cho những đường nét cương nghị trên mặt anh trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, cũng khiến cho sức quyến rũ phái nam tăng lên không ít, nhìn lại một chút, đi theo phía sau bọn họ là một đoàn nữ sinh.
"Phía sau thật ồn ào, chuyện gì xảy ra vậy, làm sao anh lại không ăn?"
Tô Thiển Hạ xoay người nhận lấy một xiên thịt đê mà anh vừa đưa tới, nhìn anh không ăn mà chỉ mình cô ăn, cô vừa cắn một miếng thịt vừa hỏi, sau khi phát hiện phía sau thật ồn ào, cô nhón chân lên để cằm trên bờ vai anh, thân thể cơ hồ cũng hoàn toàn tựa vào trên người anh, cô nhìn thấy sau lưng của bọn họ có rất nhiều nữ sinh đang nhìn Tần Trác Luân mà chảy nước miếng, ánh mắt sắc bén thèm thuồng thật quá khủng khiếp rồi.
"Không biết."
Anh không có hứng thú với ánh mắt ái mộ của những người phụ nữ kia, cũng không muốn biết họ muốn gì.
"Chúng ta đi mau, những phụ nữ kia thật đáng ghét, lại dám nhìn chằm chằm anh rồi chảy nước miếng, nhưng anh là người đàn ông của tôi, phụ nữ khác đừng hòng mơ tưởng nhúng chàm anh."
Cô nhanh chóng ăn hết xiên thịt dê trong tay, khẽ ném cái que đi, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay của anh, bắt đầu quyết định chạy nhanh đi.
"Đi đâu?"
Khóe miệng anh ẩn nhẫn nụ cười thâm trầm, nụ cười này là vì vui mừng, anh nhìn thấy bộ dạng cô hình như là đang ghen, đây là một hiện tượng tốt, anh thích nhìn bộ dáng đang ghen của cô, thật là vừa bá đạo lại vừa đáng yêu.
Gặp Gỡ Sắc Lang
"Đứng lại, các người đừng chạy."
Phía sau, đám phụ nữ kia thấy Thiển Hạ và Tần Trác Luân chạy, họ cũng lập tức nhấc chân đuổi theo, ai cũng gắng sức chạy theo thật nhanh.
"Không thể nào, họ đuổi tới rồi, anh có biện pháp thoát khỏi họ hay không vậy?"
Thiển Hạ phát hiện đám phụ nữ kia chạy tương đối nhanh, kể cả bản lĩnh sánh ngang sát thủ hạng nhất của cô tự nhiên cũng không chạy nổi họ, liếc mắt thấy họ sắp đuổi kịp rồi, cô vội vàng hỏi Tần Trác Luân ở bên cạnh nhưng anh lại không chịu phối hợp với cô.
*
‘Khẹc khẹc, khẹc khẹc, chạy, bò bò. . . . . . ’
Trong phòng một nhà nghỉ rất nhỏ bé, Tô Thiển Hạ nằm ở trên giường, Hầu Tử ở bên cạnh cô gọi tới gọi lui, giống như đang cùng cô nói chuyện, nhưng là nghe không hiểu nó nói là ngôn ngữ nước nào.
Bàn tay con khỉ gãi gãi nhẹ nhàng lên trên mặt Tô Thiển Hạ mấy cái, Tô Thiển Hạ bị đám lông làm nhột nên tỉnh dậy.
"Ai, a. . . . . ."
Trong khoảng cách gần như vậy thấy khuôn mặt khỉ đầy lông lá, khó trách Thiển Hạ sợ hãi hét toáng lên.
‘Khẹc khẹc bò, khẹc khẹc xấu, khẹc khẹc chạy. . . . . . ’
Con khỉ nóng nảy nhe răng trợn mắt, bàn tay lông lá của nó nắm tay Tô Thiển Hạ chỉ chỉ ngoài cửa, rồi sau đó gãi gãi mặt cùng đám lông trên đầu nó.
"Ngươi chờ một chút, ngươi nói không phải sợ, người xấu, tôi chạy, là ý này sao?"
Tô Thiển Hạ là một cô gái thông minh, cô cẩn thận học mấy lần lời nói của con khỉ, rồi nói lại cho con khỉ nghe, con khỉ nghe thế thì nhìn cô rồi cúi người chào, sau đó vui mừng nhảy lên giường rồi lại nhảy xuống giường, vui mừng một lát sau lại lặp lại lời nó mới vừa nói.
"Ta hiểu, ngươi nói người kia là người xấu, ngươi để cho ta chạy đúng không, vậy còn ngươi?"
Tô Thiển Hạ phát hiện trên bàn tay lông lá mới vừa kéo tay mình có vết thương bị rách, con khỉ này nh