
Tác giả: Tân Hủy
Ngày cập nhật: 04:41 22/12/2015
Lượt xem: 134663
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/663 lượt.
ủa người gây sự, khắp nơi đều làm cho cô kinh hãi và thất vọng. . . . . .
Sắc mặt Phương Tuấn Hoa cũng không tốt hơn bao nhiêu, không có bất cứ người đàn ông nào sau khi nghe thấy chuyện riêng tư của vợ tương lai như vậy còn có thể cười được, hơn nữa còn bị nói trước mặt mọi người, như vậy đồng nghĩa với việc mặt mũi cùng tôn nghiêm của đàn ông đều đã bị mất sạch!
Tô Kiến Vũ tức giận trợn trừng mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của thanh niên trẻ tuổi trước mặt, tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
Huyền Diệu Phong ánh mắt lạnh lùng, không sợ hãi chút nào cùng ông giằng co, so với hơn năm năm trước, khi lần đầu tiên cùng ông chạm mặt, ánh mắt ấy vẫn là một dạng không hề sợ hãi, nhưng bây giờ còn tràn đầy tính xâm lược cùng khí phách khiến ông bất giác run sợ.
Tô Kiến Vũ cảm thấy trái tim rét lạnh, cảm nhận được địch ý cùng sự căm giận rõ ràng ở trong mắt Huyền Diệu Phong, ở trong trận đấu mắt này, ông ta đã bại trận.
Huyền Diệu Phong liếc nghiêng qua khuôn mặt không còn chút huyết sắc nào của Ái Thanh ở phía trước, ngực hiện lên một cỗ cảm xúc khó nói lên lời, tựa như có chút phiền muộn nhàn nhạt.
“Xin lỗi, tôi phá hỏng không khí của bữa tiệc rồi.” Anh nghĩ một đằng nói một nẻo.
Cho dù là bất cứ ai cũng nghe ra được anh cũng không phải là thành tâm tạ lỗi, đó chẳng qua cũng chỉ là lời nói đầu môi mà thôi.
Hai cha con Tô gia càng khó chịu, anh lại càng hài lòng sung sướng, đây cũng là lý do anh thay đổi chủ ý, quyết định tối nay tới nơi này.
Bữa tiệc trở nên lặng như tờ, thọ tinh thì nổi trận lôi đình, mặt mũi mất hết, còn thiên kim Tô gia cũng bị vạch trần việc đã mất tấm thân xử nữ, cộng thêm cả vị con rể gặp đả kích nghiêm trọng nên khuôn mặt khó coi như nhà có tang vậy,…làm cho anh cực kì vui vẻ.
“Cái tên tiểu tử này, quả thật là không để ai vào trong mắt mà, thật là quá cuồng vọng. . . . . .” Tô Kiến Vũ cắn răng nghiến lợi khẽ nguyền rủa.
Đối với việc ông ta lên án, Huyền Diệu Phong không chút để ý tới, thậm chí còn coi đó là lời khen tặng.”Những lời này, đều là học được từ trên người Tô Đổng lúc trước, tôi nghĩ, tôi còn không theo kịp một phần ngàn của ngài đâu.”
“Mày. . . . . .” Tô Kiến Vũ bị anh giễu cợt giận đến huyết áp tăng vọt, đấm ngực dậm chân nói không ra lời.
“Diệu Phong, “ Kim Vĩnh Hiến nhìn thấy rõ ràng sự phẫn hận trong mắt anh, anh quả thật là thật không có ý định hạ thủ lưu tình đây mà.”Đừng quá mức.”
Mặc dù không hiểu được giữa bọn họ có mâu thuẫn gì, nhưng thân là hậu bối, lời nói của anh đã vượt qua bối phận.
Huyền Diệu Phong thu lại vẻ mặt, trầm giọng nói: “Làm hỏng nhã hứng của mọi người, thật sự thật ngại quá.” Anh thuận miệng ứng phó.”Tôi rời đi trước, mời các vị cứ tiếp tục.”
Hắn đứng dậy, trước khi đi, liếc nhìn về phía Tô Ái Thanh vẫn thủy chung trầm mặc từ nãy tới giờ, đè xuống tức giận đang sôi trào trong lòng, anh quyết định: đi bộ.
“Diệu Phong?!” Kim Tuyết cau mày, định rời khỏi chỗ ngồi chạy theo Huyền Diệu Phong.
“Ngồi xuống!” Kim Vĩnh Hiến nhanh trước một bước kéo cô lại, nghiêm giọng ra lệnh.
“Nhưng . . . . .” Lời của cô còn chưa nói hết nhưng dưới ánh mắt trách cứ nghiêm của ba ba đành nuốt trọn trở về.
Thọ yến đành tiếp tục tiến hành ở dưới tình huống lúng túng, trầm mặc như vậy, cho dù là mỹ vị phong phú đi nữa, thì cũng chẳng ai còn tâm trạng đâu mà tận hưởng cả.
Rời khỏi Tô gia sau, Huyền Diệu Phong một mình đến quầy rượu uống mấy chén, ăn mừng đại toàn thắng của hiệp thứ nhất trong kế hoạch, anh uống không ít, cơ hồ là cố ý đem mình uống say.
Tất cả, đều là vì anh đang rất vui. . . . . .
Về đến nhà, Huyền Diệu Phong cởi bỏ áo khoác âu phục được cắt may thủ công cầu kì, tiện tay ném ở trên ghế dựa, đem thân hình cao lớn đổ xuống ghế sa lon, anh mở to mắt, hướng về phía góc phòng tối đen. Nhớ lại đủ mọi sự việc xảy ra trên thọ yến hôm nay của Tô Kiến Vũ, từng chuyện từng chuyện đều tái hiện lại rõ ràng, rành mạch trong đầu óc anh, chuyển a chuyển, cuối cùng dừng tại khuôn mặt trắng bệch kiên cường của Tô Ái Thanh.
Mà những thứ kia, những hồi ức đã bị anh liệt vào cấm kỵ bỗng dưng lại ùa về, như gió thổi mây bay, như dòng thác lũ cuốn tới, đem anh nhấn chìm trong đó, khiến anh nhất thời không thở nổi.
Anh hận, hận nỗi đau do bị phản bội, hận bản thân vẫn không thể thoát khỏi nỗi đau đó!
Nhớ tới trước kia, cho dù người trên toàn thế giới có khinh thường anh đi nữa, không tin tưởng vào năng lực của anh đi nữa, chỉ cần cô luôn ủng hộ và tin tưởng anh, cho dù gian khổ như thế nào anh cũng có thể cắn răng chống đỡ được.
Đợi đến lúc đó, khi anh đã đạt được thành công, anh có thể cùng cô chia sẻ trái ngọt này rồi.
Nhớ tới hình ảnh Huyền Diệu Phong nở nụ cười lạnh lùng tàn khốc trong đêm đó, Ái Thanh cảm thấy đau đớn vô cùng ,tâm cơ hồ như muốn vỡ vụn ra vậy.
Người mà mình yêu thương nhất nay lại nhìn cô như cừu địch, bảo cô làm sao mà chịu nổi, như thế mà quên được. . . . . .
“Tiểu thư, cô có bưu kiện.” Ngoài cửa phòng truyền