Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh

Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh

Tác giả: Tửu Tiểu Thất

Ngày cập nhật: 03:33 22/12/2015

Lượt xem: 134997

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/997 lượt.

n người gọi đến, thậm chí tôi còn nghĩ hai chữ “Lão Lục” này thật đáng yêu!
“A lô, Kỷ Nhiên, có đi hát không?”
“Được.”
Thực sự thì tôi cũng không bận gì.
Chuyện này, coi như là đi thư giãn một chút.
Chẳng qua lúc đi tới phòng bao, mới phát hiện chỉ có một mình Lão Lục cầm micro gào lên, thân thể giống như bị điện giật run rẩy, tình cảnh thật khiến người ta khiếp sợ.
Cậu ta thấy tôi tới, chỉ chỉ sô pha, “Kỷ Nhiên, ngồi đi, muốn uống gì tự mình lấy nhé.”
Sau khi ngồi xuống, tôi nói: “Sao chỉ có mình cậu.”
“Bọn họ còn chưa đến, một lát Cốc cũng đến.”
“Ừ.” Vừa nhắc đến Tống Nhược Cốc tôi lại không có tinh thần.
“Kỷ Nhiên, tôi hát tặng cậu một bài,” lão Lục cười nói, cậu ta đi lên chỗ màn hình, chọn một bài, “Bài này chỉ hát cho cậu nghe thôi.”
Tôi chuẩn bị sẵn cái bịt tai tránh khỏi bị đầu độc, nhưng khiến tôi bất ngờ là, lần này hát khá được, hoàn toàn khác người vừa gào khóc khi nãy. Cậu ta hát bài gì thì tôi không nhớ nổi tên, nhưng ý nghĩa nội dung lời bài hát là, yêu thương triền miên, cùng với âm thanh cố gắng đè thấp xuống của cậu ta, tinh tế như dòng nước suối lặng yên.
Hơn nữa, cậu ta không nhìn lời, chỉ nhìn tôi chằm chằm, trong ánh mắt hàm chứa tình cảm nồng nàn.
Lại nữa!
Tôi đỡ trán, không nói gì.
Cậu ta hát xong, ngồi cạnh tôi, “Kỷ Nhiên, thế nào?”
“Không tồi.”
“Chỉ là không tồi sao? Tôi tập rất lâu đấy.”
“Lão Lục, rốt cục cậu muốn nói cái gì?”
“Tôi yêu cậu.”
“. . . . .” Tôi thực sự có suy nghĩ không quan tâm gì cả oánh thẳng một quyền, người này, dây dưa không dứt mà, “Lão Lục, hôm nay đầu tôi rất hỗn loạn, cậu cũng đừng khiến tôi ngột ngạt nữa, tôi xin cậu đấy.”
Ánh mắt cậu ta cô đơn, “Kỷ Nhiên, cậu không tin phải không?”
Là một người đàn ông cặn bã từng trải, cậu lấy cái gì để tôi tin tưởng cậu đây.
“Kỷ Nhiên, tôi thực sự thích cậu. Tôi thừa nhận lúc đầu tôi có ý đồ không trong sáng với cậu, thực sự là tôi bị bề ngoài của cậu hấp dẫn ngay từ đầu. Nhưng sau này, ừ, sau này, tôi lại dần thích con người cậu...”
“Cậu chờ một chút, chờ một chút,” tôi cắt đứt lời cậu ta, “Hai chúng ta gặp nhau tất cả mấy lần?”
“Cậu đừng lấy cái này để nói đến tình cảm tôi dành cho cậu. Có vài người mỗi ngày đều gặp mặt, tình cảm cũng chẳng tốt được bao nhiêu.”
“Được rồi, coi như lời cậu nói là sự thật. Như thế thì tôi bây giờ, nghiêm túc, chính thức, từ chối cậu.”
Cậu cười ta cười khổ, cúi đầu, “Tôi biết cậu không thích tôi, cậu thích Cốc.”
“ . . . . .” Lẽ nào trên thế giới này đều biết!
“Muốn tôi buông tay cũng được, chỉ là. . . . . . Cậu có thể hôn tôi một cái không?”
Tôi ngẫm nghĩ một chút, hôn một cái đổi lại cậu ta không dây dưa nữa, cũng coi như có lời. Vì thế gật đầu.
“. . . Có thể hôn môi không?”
“Không thể.”
Vì thế cậu ta nhắm mắt lại, mặt tiến lại gần, trên mặt mang theo vẻ hạnh phúc, vui vẻ. Tôi đột nhiên có cảm giác chua xót . Tôi tiến lên, môi vừa mới chạm mặt cậu ta thì, cửa phòng bao đột nhiên mở ra.
Tống Nhược Cốc đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt bình tĩnh nhìn chúng tôi. Phía sau cậu ta còn có Tần Tuyết Vi.
Tôi vội vàng ngồi lại chỗ cũ, tay cũng không biết nên để thế nào, nhất định vừa rồi cậu ta đã hiểu lầm, “Khụ khụ, cái này.”
“Cốc, hai người đến đúng lúc, tôi có chuyện muốn tuyên bố, tôi và Kỷ Nhiên…”
“Chuyện của hai người tôi tuyệt đối không quan tâm, cho nên không cần nói với tôi. Hai người cứ chơi đi, chúng tôi không quấy rầy.” Cậu ta nói, chủ động kéo tay Tần Tuyết Vi, xoay người rời đi.
Tần Tuyết Vi bị cậu ta kéo, đưa tay vẫy vẫy chúng tôi, nụ cười thân thiết quyến rũ.
“Này, tôi còn chưa nói xong!” Lão Lục hướng về phía cửa hô lớn, nhưng không ai để ý đến cậu ta, cậu ta quay lại nói với tôi, “Cậu có muốn giải thích với cậu ta không?”
Tôi lắc đầu, “Không cần thiết.”
Thực sự không cần thiết, tôi được coi là gì của cậu ta đâu






Thất vọng
Từ sau khi từ Quảng Châu trở về, đã hơn nửa tháng tôi không liên lạc với Tống Nhược Cốc, cậu ta cũng không chủ động liên hệ với tôi. Nhớ lại cảnh cuối cùng thấy cậu ta thì cậu ta chủ động cầm tay Tần Tuyết Vi, tôi nghĩ chắc bọn họ đã tiếp tục đoạn tình cảm trước kia.
Nói không khó chịu là giả.
Nhưng ngày vẫn trôi qua. Ngoài ra quan hệ giữa tôi và Sử Lộ cũng tiến vào thời kỳ lúng túng. Từ lúc biết cậu ta có loại tình cảm khác với tôi, tôi không bao giờbẹo má, kéo tay cậu ta nữa. Mỗi khi tôi né tránh Sử Lộ đưa tay qua thì cậu ta sẽ dùng ánh mắt đau thương lặng lẽ nhìn tôi, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ mềm lòng, mặc kệ cậu ta, hơn nữa từ trước đến nay hai đứa tôi là bạn thân thiết đều như thế, không biết lúc nào cậu ta mới có thể trở về bình thường.
Về chuyện cậu ta đề nghị thử một lần, tôi cương quyết phản đối. Tuy rằng tôi không có cách nào phản bác suy nghĩ xiêu vẹo của cậu ta, nhưng tôi có nguyên tắc của chính mình, bất kỳ lý do gì chạm đến điểm mấu chốt, đều có lý do để thuyết phục.
Sử Lộ cũng không ép tôi, hai chúng tôi dường như trở về trạng thái trước kia. Đươn