
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015
Lượt xem: 1341251
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1251 lượt.
g vẫn phải để thêm vài chậu đồng đựng than, cho nên trong phóng hơi ấm ngập tràn.
Trục Hà chỉ khoác hờ một tấm áo cẩm bào dệt kim như ý thêu hàng trăm đóa sen, tựa vào bên lò sưởi mà chăm chú thêu một tấm hoa văn theo kiểu tân thời. Dáng vẻ cô dạo gần đây luôn luôn uể oải, khi không cũng vui tươi hớn hở, có lúc lại cáu kỉnh một cách kỳ quái. Mội lần phát tác cơn giận, mấy ngày liền ngay cả nội quan thân cận chỉ cần đụng chuyện nho nhỏ cũng đều lôi ra mà đánh, cho nên bọn cung nữ nội quan đều im thin thít không dám động đến cô.
Hoàng Đế vốn đi đôi giày tuần lộc, bước đi của chàng lại nhẹ, mãi tận lúc đến ngay bên cạnh, mới nói:
“Còn không sợ lạnh cóng hay sao?”
Trục Hà như bị giật mình, cung nữ bưng khay trà đứng một bên đã sớm quỳ xuống, cô lại lười biếng di động, chỉ nói:
“Tuyết lớn như vậy, ngày kéo lê thê, chàng còn tới chỗ thiếp làm gì. Người của thiếp tay chân không đủ linh hoạt, chàng vừa tới, bọn họ đã lập tức cuống quít cả lên, còn hơi đâu mà đi lo lắng cho thiếp.”
Hoàng Đế đưa tay nhấc cằm cô, dưới ánh nến rực rỡ diễm lệ, càng toát lên màu da nõn nà, chàng lại nhéo cô ta một cái:
“Nàng hôm nay thật đúng là ngược đời, người trong cung đều mong ngóng trẫm, chỉ có nàng là chưa gì đã vội vội vàng vàng tống cổ ta đi.”
Trục Hà nghiêng mình dựa vào bên lò xông hương, nửa cười nửa không:
“Chàng cũng chỉ là dỗ thiếp mà thôi. Hôm nay Mộ nương còn được đi Đại Phật Tự dự lễ tạ thần, thiếp lại chẳng có cái phúc phận kia, héo hắt trong thâm cung này, có đi chơi được chỗ nào.”
Hoàng Đế cũng như cười như không:
“Nếu nàng muốn đi chơi, vậy chờ đến tết Nguyên Tiêu (><) chúng ta lén xuất cung đi xem người ta đốt đèn.”
Trục Hà than một tiếng:
“Lén lút thì có cái gì hay, người ta có thể quang minh chính đại mà đi lễ tạ thần, thiếp thì chỉ có nước vụng trộm mà đi xem cuộc vui.”
Hoàng Đế nhìn cô nắm chặt cái khung thêu, càng siết càng chặt, siết đến nỗi gần như muốn xé toạc ra, trông có vẻ đang tức giận, bèn nói:
“Nhiều ngày qua nàng cứ đeo cái bộ dạng này, không phải là thật sự ghét bỏ ta đấy chứ?”
Trục Hà cười nhạt:
“Cũng không dám.”
Lại tiếp:
“Chính chàng mới chỉ thuận miệng mà dỗ thiếp thôi, Nguyên Tiêu còn lâu mới tới, tính đợi được cho đến ngày đó, không chừng chàng lại có chuyện này chuyện kia, vứt thiếp quẳng một xó.”
Hoàng Đế bỗng nhiên bật cười:
“Cũng không cần chờ đến ngày đó, tối hôm nay chúng ta ra ngoài đi dạo là được.”
Trục Hà thoáng rùng mình, Hoàng Đế lại thúc giục:
“Mau mau đi thay quần áo, bên ngoài lạnh, tuyết còn đang rơi, phải ăn mặc ấm áp một chút mới được.”
GIÀ CẢ BIẾT ĐỜI PHÙ DU
Mặc dù còn chưa đến giờ giới nghiêm ban đêm, song trời tối, tuyết lại rơi nhiều, đầu đường cuối ngõ vắng vẻ thê lương, đã không còn một bóng người nào đi lại trên phố, chỉ có bánh xe lăn long lóc, nghiền lên những đụn tuyết phát ra tiếng sàn sạt.
Hoàng Đế thế mà vẫn cực kỳ hăng hái:
“Đã sớm nghe danh món cháo Tịch Bát[1'> của Bạn Hương Các tuyệt hảo, hôm nay chúng ta đi nếm thử.”
Bạn Hương Các nằm đầu con ngõ ở mé đông thành, vòng qua một con đường lớn, xa xa đã thấy trước lầu treo hai ngọn đèn lồng đỏ cực lớn, chiếu lên mặt tuyết. Khắp lầu đèn đuốc sáng trưng, tiếng nói cười xôn xao vọng đi rất xa.
“Khách quan xin chờ chút, đồ ăn lập tức lên ngay.”
Nói xong lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Trong phòng lập tức yên tĩnh, chỉ nghe củi đốt trong chậu than thi thoảng lách tách. Hoàng Đế thấy trong đĩa quả có hạt giẻ phơi, thuận tay nhón lất một hạt tách ra.
Trục Hà bỗng nhiên cảm thấy trong bụng khó chịu, hình như là đói, lại không hẳn đói, chỉ cảm thấy dạ dày như sắp bị phỏng, mà trong phòng quá ấm, khiến người ta hơi khó thở. Vì vậy bèn đứng lên tiến lại bên cửa sổ, đẩy cánh cửa ra một ít, gió lập tức lùa vào, thổi cho cái chao đèn trên bàn lắc lư như muốn tắt.
Khắp phòng bóng sáng chập chờn Trục Hà thấy ngọn đèn lắc lư sắp tắt, đang định đóng cửa sổ, ai ngờ chàng lại “phù” một cái thổi tắt luôn đèn, lập tức ánh tuyết tỏa đầy phòng, tựa hồ là ánh trăng. Trời đất yên ắng không một động tĩnh, chỉ nghe ngoài cửa sổ âm thanh tuyết rơi nho nhỏ, chi chít trên tướng những cái bóng mờ mờ xiêu vẹo. Ánh tuyết phản chiếu bóng cành mai vào phòng, chạc cây chùm hoa cũng đều in rõ mồn một, hơi lạnh thấm qua da thịt, dường như khắp trời đều một sắc hoa mai.
Cô vốn khoác một tấm áo choàng màu xanh lơ bên ngoài áo trong da cáo, hoa mai đầy tường in bóng lên quần áo cô, ngỡ như những cánh hoa tối màu in trên nền trắng. Tay cô vô thức xoa xoa tấm da cáo dài mà mịn, cảm giác âm ấm lan tỏa nơi ngón tay, nhưng nháy mắt đã tan biến chẳng còn dấu vết, không cách nào mà nắm bắt nổi.
Hoàng Đế vẫn ngồi kia, cơ hồ xuất thần, cũng không nói một tiếng. Mọi âm thanh trong trời dất giống như trong phút giây đó đều ngưng đọng, chỉ còn lại gió thổi tuyết bay, hiu hiu như ai khóc.
Có lẽ đã qua cả nửa cuộc đời, mới nghe được tiếng bước chân, té ra là tiểu nhị đã bưng đồ ăn đến.
“Ai, sao