Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trăng Lạnh Như Sương

Trăng Lạnh Như Sương

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015

Lượt xem: 1341241

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1241 lượt.

t gần hết, mà trung quân của Dự Thân Vương thì vừa đánh vừa lui, tại bên bờ sông Mân Giang lại trúng mai phục, cho đến hôm nay tình thế chưa rõ.
Chiến sự  chuyển biến rất xấu, Kỷ Nhĩ Mậu chỉ mấy ngày nữa sẽ vượt sông Mân Giang, mà Duệ Thân Vương tự mình dẫn ba vạn kỵ binh đã đi vòng qua sông, cứ một mạch mà kéo thẳng về kinh đô. Khai triều hơn ba trăm năm qua, ngoài trừ Thừa Càn tám năm làm loạn tứ phủ, kinh đô cũng chưa bap giờ phải chịu một mối đe dọa như thế.
Hoàng Đế lại vẫn bình tĩnh phi thường, liên tục ban chiếu cấp bách, sai khiển đội quân Phủ châu cùng Tấn châu đóng ở phía bắc. Tuy nhiên quân đóng hai châu cũng chỉ có hơn vạn người, thời gian thì đã quá gấp rút, e chẳng kịp. Quần thần trong triều cực lực khuyên Hoàng Đế nên “tuần thú phía Tây” (ý là bỏ chạy) đi thôi, song Hoàng Đế lại kiên quyết từ chối.
“Dù cho chỉ còn một binh một tốt, trẫm cũng sẽ không bao giờ chắp hai tay mà dâng kinh đô cho Định Trạm.”
Đứng đầu tả hữu là lão thần Trình Phổ nước mắt ngang dọc, nằm phục trên mặt đất mà dập đầu:
“Vua lo thần nhục, vua nhục thần chết. Chỉ tại thần không có năng lực, cho nên mới có mối họa ngày hôm nay.”
“Đứng lên!”
Hoàng Đế đã không còn kiên nhẫn, ngửa mặt nhìn ngai vàng ngôi báu, ngầm chứa một sự khinh miệt mà điên cuồng:
“Trẫm còn chưa chết, các ông sợ cái gì?”
Cười gằn một tiếng:
“Hắn cho rằng hắn đã nắm chắc phần thắng rồi sao, hãy còn sớm lắm! Trẫm ở chỗ này mà chờ, chờ xem hắn có cái số được bước qua cửa Chính Thanh này nửa bước hay không?”
Mùa đông năm ấy rất lạnh, bởi vì tình hình quân sự khẩn cấp, trong cung ngay cả tất niên cũng đều qua quít cho xong, tuyết lớn rơi liên tục mấy ngày đã ngừng, cột trụ trong điện Chính Thanh bị băng đóng quanh một lớp dày, Trình Viễn đốc thúc tiểu thái giám cầm dùi sắt đập vỡ, chợt nghe sau lưng có người nói:
“Đừng đập.”
Trình Viễn quay nhanh lại nhìn, hóa ra là Chiêu nghi Ngô thị.
Lớp băng dày đến một thước, trong nắng sớm mùa đồng u tối khúc xạ những ánh hào quang kỳ dị, chiếu lên khuôn mặt trắng như tuyết của Trục Hà. Cô khoác chiếc áo choàng da cáo đen, lớp da cáo đen như mực bao phủ quanh mặt cô, càng làm tăng thêm vẻ tái nhợt đã không còn chút sắc hồng, cô nheo nheo con mắt, phỏng chừng là ánh tuyết chói lòa không mở nổi mắt.
Toàn bộ màu đỏ của tường hay màu xanh của ngói trong cung đều chìm trong một màu tuyết trắng bao la, một tòa thành trắng xóa một màu tuyết, dường như chỉ là một tòa thành trống.
Cô lặng lẽ đứng đó, trong ngàn tuyết trông như một khối ngọc đen nho nhỏ.
“Để cho nó đóng ở đó cũng được.”
Nghe thấy giọng Hoàng Đế, Trình Viễn và các cung nhân vội vã cung hạ thân mình, thực ra nhóm hầu hạ thân cận hằng ngày gặp vua cũng không cần hành đại lễ, Hoàng Đế xưa nay lại không kiên nhẫn với cái thứ nghi thức rườm rà này. Trình Viễn cúi đầu, đã thấy đôi giày xanh thêu những hồi hoa văn như ý bước qua mặt đường lát gạch.
“Mấy ngày nữa thì vào tiết lập xuân rồi mà tuyết còn rơi như vậy.”
Trục Hà cũng không lên tiếng, ánh mắt Hoàng Đế dừng nơi nóc đền trắng xóa. Cô bị gió lùa vào cô họng, không khỏi ho khan vài tiếng, Hoàng Đế bảo:
“Nàng đừng đứng ở đầu gió.”
Trục Hà vẫn không đáp, qua lúc lâu mới nói:
“Thật yên tĩnh.”
Hoàng Đế nhìn màn tuyết dày đặc, lạnh nhạt nói:
“Yên tĩnh được mấy ngày mà thôi.”
Tuyết vẫn rơi triền miên, còn nghe cả âm thanh tuyết bộp bộp, mà ba vạn quân kỵ binh của Duệ Thân Vương thì đã cách phủ Kỳ châu không ngoài trăm dặm, gần đến mức tựa hồ còn nghe cả tiếng vó sắt boong boong.
Đó là một ngày Canh Thân, mà đời sau thường gọi là “Canh Thân chi biến”.
Nửa đêm thì biến cố bắt đầu xảy ra, Trục Hà vốn đang ngủ, bỗng nghe xa xa mơ hồ có tiếng quát tháo. Từ ngày có chửa, cô ngủ không được sâu, lập tức liền bừng tỉnh, ngồi dậy ôm gối lẳng lặng nghe. Tiếng rống kia như gào thét cùng gió bấc, không chỉ có những tiếng gào ngắn ngủi, xen lẫn vào đó còn nghe leng keng, rõ ràng là âm thanh của binh khí giao nhau. Lòng cô trùng xuống, lập tức khoác thêm áo, cung nữ ở gian ngoài cũng đã tỉnh, vội vội vàng vàng tiến đến giúp cô thay quần áo, Ngón tay Trục Hà run run, cô biết ngày này rồi cũng sẽ tới, chỉ không ngờ nó nhanh đến như vậy.
Nơi cô ở cách cung Dục Thanh không xa, không kịp truyền kiệu, cung nữ đốt đèn bão, cô tự mình cầm ô. Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, như một tấm mành trắng, cách ly tầm mắt với toàn bộ cảnh vật bên ngoài, mà ngọn đèn trong tay cung nữ tỏa ánh mờ mịt, chỉ có thể soi được mặt đất ngay dưới chân.
Tuyết đóng đã dày, từng dấu chân đều lún sâu, lòng dạ cô cũng ngổn ngang trăm mối, chính mình cũng không biết bản thân đang nghĩ gì, chẳng qua chỉ là bước từng bước nhanh về phía trước.
Nửa đường đã thấy có bóng đèn xa xa, trong lòng cô chợt nghĩ, nếu như loạn quân đã xông vào hậu cung, chường mặt ra mà nghênh chiến, chỉ e chết là khó thoát.
Đôi tay cung nữ đã run rẩy kịch liệt, phỏng chừng sắp cầm không nổi đèn nữa. Cô tiếp lấy ngọn đèn, hỏi:
“Ai?”
“Nô tì Trình Viễn.”
Trình Viễn gặp được cô, chừng như thở phào một