XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trăng Lạnh Như Sương

Trăng Lạnh Như Sương

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015

Lượt xem: 1341242

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1242 lượt.

đèn lại bị gió thổi tắt thế nhỉ?”
Châm lửa, thắp đèn sáng lại. Tức khắc gian phòng bừng sáng như trước, đồ ăn đều đã được bày lên, đủ loại cơm canh thịt cá trưng đầy một bàn, so với thức ăn trong cùng thường ngày khác biệt rất lớn. Trong đó có một món là dưa chuột muối giòn tươi, rất nhỏ, vẻn vẹn to bằng đầu ngón tay, độ dài thì chỉ chừng như cây trâm cài đầu của con gái. Tiểu nhị nói:
“Đây là món tủ của bản lầu đấy, Hoàng Kim Trâm, đừng trông trái dưa leo nhỏ như vậy, chứ giá trị của nó cũng chẳng thua  cây trâm báu đâu. Những ngày tuyết lớn này, dùng lò nóng mà ủ mấy tháng trời mới ra được, độc nhất vô nhị trong kinh thành, ngay cả lão Hoàng Đế ở trong cung cũng chưa từng được nếm món này đâu đấy.”
Hoàng Đế cười cười, nói với Trục Hà:
“Có nghe không kìa, ngay cả Hoàng Đế cũng chưa được ăn đâu đấy.”
Trục Hà nếm một miếng, vị chua chua ngọt ngọt giòn tươi rất ngon, không nhịn được ăn liền hai quả, lại thấy tiểu nhị bưng lên một bình rượu Thiệu Hưng vừa hâm nóng, bèn tự tay rót một chén mà uống. Nuốt xuống một ngụm, chỉ cảm thấy vừa lạt vừa cay, không kìm được mấy tiếng ho khan.
Hoàng Đế nói:
“Nàng đừng uống rượu gấp quá, không tốt cho thân thể.”
Không hiểu sao, cô chỉ cảm thấy muốn nổi nóng, buột miệng thốt lên:
“Chàng đây là thương thiếp, hay là đang thương người  nào đó vậy?”
Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, chính mình cũng như ngây dại, chỉ thấy Hoàng Đế chậm rãi nở nụ cười, như thể thực sự đã thấu tâm can. Cô rốt cuộc thấy chua xót trong lòng, đặt đũa xuống.
Hoàng Đế quay lại gọi tiểu nhị:
“Quách sư phụ của các ngươi không có ở đây sao? Đồ ăn này cảm giác như không đúng vị.”
Gã tiểu nhị cười nịnh đáp:
“Hóa ra quan nhân đây là khách quen, còn biết Hoàng Kim Trâm này chính là món tủ của Quách sư phụ . . . Quách sư phụ già đã bị bệnh hơn một năm, hiện thời làm đầu bếp chính là cháu của lão, “tiểu Quách sư phụ” đó.”
Nói xong lại rót một chén rượu cho Hoàng Đế, Hoàng Đế cũng không hỏi nhiều, phất tay bảo gã lui ra, bản thân nhấc chén lên mà uống.
Hai người ngồi đối diện một bàn lớn bày biện đủ đồ ăn, đều chỉ yên lặng uống rượu. Uống đến cạn, Hoàng Đế cảm thấy hơi men bốc nóng tận vành tai, chợt nói:
“Không ngờ nàng cũng sẽ biết uống rượu cơ đấy.”
Trong lòng Trục Hà khó chịu, cười cười:
“Trên đời này không có chuyện gì là sẽ không, chỉ có chuyện không thể mà thôi.”
Hoàng Đế im lặng một lát, đoạn nói:
“Suy cho cùng, đúng là trên đời này không có chuyện gì là sẽ không, chỉ có chuyện không thể.”
Lại nhấp thêm một chén, tự tay cầm cái bình, lại thấy bình rỗng không, bèn gọi to:
“Tiểu nhị, thêm rượu!”
Kêu nửa ngày, chẳng hiểu sao vẫn không nghe ai trả lời, chàng bỗng nhiên nổi hứng, cầm đũa gõ vào cái đĩa, hòa thanh cùng gió tuyết ngoài cửa sổ kia:
“Thơ vạn ý
Chung rượu ngàn
Tước hầu vương nào đáng phải màng?
Lầu ngọc gác vàng lười trở lại
Say Lạc Dương mai nở vừa sang.”
(Giá cô thiên – Chu Đôn Nho – dịch thơ: Đông Y Lâm)
Đoạn ngửa mặt cười sảng khoái, một đôi con ngươi sáng ngời, dưới bóng đèn tựa như đêm thâu chưa vãn, đen thẳm sâu hút khôn lường, lấp lánh hào quang muôn ngả, tựa hồ có vật gì chợt vỡ tan.
Trục Hà thoáng run rẩy, nhưng lập tức mỉm cười:
“Hoàng Thượng, ngài say rồi.”
Chàng chán nản nói:
“Phải, đã say.”
Ngón tay cô se sẽ mà ấm áp, nhẹ vuốt trên mặt chàng, chàng bắt lấy tay cô, hơi men ngà ngà:
“Có thai, tại sao không nói cho trẫm?”
Cô chậm rãi đáp:
“Thiếp không dám.”
Chàng cũng không hỏi tại sao, trong lòng cô chợt dâng trào một nỗi tuyệt vọng:
“Ngay cả đứa con của chính mình cô ta cũng nỡ lòng nào toan tính, thiếp không đoán được rồi cô ta sẽ còn làm được những chuyện gì.”
Đáy mắt Hoàng Đế chợt lóe, sắc mặt kia khiến cô nhìn không rõ lắm, chỉ nói:
“Hoàng Thượng, lưu lại Mộ nương thực sự quá nguy hiểm . . .”
Bất thình lình chàng vung tay cho cô ta một cái bạt tai, tiếng vang giòn giã, một cái tát khiến cho cô sững sờ kinh ngạc.
Chàng nói:
“Ta mang ngươi tới đây, ngươi lại còn dám nói ra những lời như vậy!”
Cô xoa xoa bên má mình, nửa ngồi nửa quỳ dưới sàn nhà, hình như vẫn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Hai mắt Hoàng Đế vằn đỏ, đang nổi cơn thịnh nộ, bỗng nhiên mành cửa có tiếng động, đã nghe một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Ông nội con, thật khiến nô tì tìm toáng đám.”
Người bước vào đầy đầu tuyết sũng mà không buồn phủi, chính là Triệu hữu Trí. Khuôn mặt béo trắng của lão đã tái mét vì lạnh, ngay cả hành lễ cũng không được chỉnh tề nữa, run lập cập nói:
“Vạn Tuế gia, xảy ra chuyện lớn rồi, Dự Thân Vương đã rơi vào mai phục!”
Tình hình quân sự tại Phổ Lan hết sức gian nan, Dự Thân Vương lấy ít địch nhiều, chiến đấu gian khổ hơn mười ngày, đợi cho được đến lúc Hoa Lẫm ở Nhan châu và Nhạc Thế Vịnh của Bình châu suất binh đến viện trợ mới bắt đầu siết chặt vòng vây, đâu ai ngờ lúc lâm trận Hoa Lẫm thình lình lại quay mũi giáo, hợp lực cùng quân Lỷ Nhĩ Mậu mà bao vây trở lại Dự Vương. Đội quân của Nhạc Thế Vinh không kịp trở tay, lập tức đã bị tiêu diệ