XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Tác giả: Đông Tẫn Hoan

Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015

Lượt xem: 1342200

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2200 lượt.

ất là khi cô run rẩy co rút, nuốt chặt đến nỗi khiến anh muốn bắn ra.
Về sau Triển Thiểu Huy lại quay ngang cô lại, nằm ngửa trên bản máy một đầu chạm đất, bên kia bị nâng lên, đầu Cố Hạ hướng xuống dưới, thân thể bị nâng lên cao, Triển Thiểu Huy vịn lấy hai chân của cô dùng sức chạm vào điểm mẫm cảm nhất trong cơ thể cô, đầu óc Cố Hạ rối loạn, thân thể run rấy vừa khóc vừa la loạn xạ, bị anh giày vò đến mức chỉ cảm thấy trời đất đang xoay chuyển, khoái cảm xen lẫn làm cho người ta điên cuồng.
Phòng tập là địa bàn của Triển Thiểu Huy, rất nhiều dụng cụ căn bản Cố Hạ không biết dùng thế nào, nhưng mà sáng hôm nay cô biết chúng còn có một công dụng khác.






Thư tình
Ngày nào Triển Thiểu Huy cũng dẫn cô đến tham gia những hoạt động xã giao kinh doanh, Cố Hạ không thích nói nhiều câu khách sáo với người khác như vậy, cũng không muốn nghe người khác vắt óc khen tặng mình, Triển Thiểu Huy hay dẫn cô đến một góc khuất để cho cô ăn gì đó và nghỉ chân, anh trao đổi vài câu với mọi người một lát rồi mới quay lại được. Kết quả sau khi Triển Thiểu Huy vòng vo qua nửa hội trường, khi quay đầu lại thì không thấy Cố Hạ ngồi ở vị trí cũ nữa, mắt đảo vài vòng thì nhìn thấy Cố Hạ đang cười cười nói nói với người khác, người kia không phải ai khác, chính là Quý Phi Dương.
Nếu như trên đời này người khiến cho mỗi khi nhớ tới Triển Thiểu Huy thấy khó chịu nhất thì người đó chính là Quý Phi Dương, Triển Thiểu Huy nổi cơn ghen dời non lấp biển, chào hỏi mọi người xong rồi vội vàng kéo Cố Hạ đi.
Nhìn khuôn mặt âm trầm của anh, Cố Hạ tỏ ra vô tội, “Mấy người ở đây em không quen thân ai cả, gặp được Quý sư huynh nên đến chào hỏi, em thành thật như vậy anh còn lo lắng cái gì nữa?”
“Người khác không tìm lại đi tìm Quý Phi Dương.” Triển Thiểu Huy tỏ vẻ không vừa lòng, “Trước kia em từng yêu mến cậu ta, anh đương nhiên thấy không thoải mái.”
“Thì ra là bị anh nhặt được à? Sau khi lá thư này bị mất em còn lo lắng đến vài ngày.” Thư tỏ tình bị mất, Cố Hạ chỉ sợ bạn cùng lớp nhặt được, ngộ nhỡ bị tiết lộ ra thì sẽ bị người khác chê cười, lần ấy mất vài ngày ăn cơm không vào. Nhưng mà sự việc khi đó căn bản cũng không nhớ rõ, lúc này nhìn thấy sắc mặt Triển Thiểu Huy tối đi, cô buồn cười nói: “Những thứ kia đều là trò của thời sinh viên rảnh rỗi, khi đó không phải đều không hiểu chuyện sao? Nếu khi đó em mà gặp được một đàn anh đẹp trai như anh thì nhất định sẽ thích anh, Quý sư huynh chỉ đứng sang bên cạnh mà thôi, đáng tiếc nha, anh lại không học ở đại học C.”
Sắc mặt Triển Thiểu Huy hơi dịu lại, nhưng giọng điệu vẫn có chút ghen tị, “Em chưa bao giờ viết thư cho anh.”
Cố Hạ ngửa mặt lên nhìn anh, không muốn đôi co với anh nữa, thỏa hiệp: “Nếu không thì em cũng viết cho anh một lá được không?”
“Không được.” Triển Thiểu Huy nói như đóng đinh chém sắt, “Ít nhất phải viết hai lá.”
Cố Hạ đồng ý với anh, nhưng mà khi về nhà sắc mặt Triển Thiểu Huy lại tốt lên cũng không để ý đến chuyện này, anh chỉ tùy tiện nói đùa mà thôi, qua vài ngày sau sẽ không còn nhớ đến chuyện này nữa. Lúc trời tối nằm trên giường đang mơ màng ngủ thì lại nghe thấy Triển Thiểu Huy hỏi: “Em nói sẽ làm gì đó cho anh mà?”
“Cái gì cơ?” Cố Hạ mơ mơ màng màng hỏi, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện ngủ.
“Mấy hôm trước em nói phải viết cái gì đó.” Giọng điệu của Triển Thiểu Huy lại trở nên khẩn trương, “Có phải em quên không viết rồi không?”
Lúc này Cố Hạ mới nhớ tới chuyện gì, cô đã quên mất rồi, nhưng mà không dám nói như vậy nếu không thì đừng mong được ngủ, trả lời anh qua loa: “Viết rồi, để ở công ty, ngày mai em mua một phong bì thật đẹp để vào rồi đưa cho anh.” Lại trở mình, “Em buồn ngủ lắm, muốn ngủ.”
Triển Thiểu Huy không phiền cô nữa, cảm thấy mỹ mãn đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Cố Hạ bắt đầu lấy bút ra viết thư, đã qua mất cái tuổi thiếu nữ nhạy cảm rồi, mỗi ngày ngủ trên một cái giường cùng Triển Thiểu Huy, giờ lại còn phải ôm cái nhiệm vụ này, không nghĩ ra phải viết gì cả. Vả lại, công ty là nơi ồn ào nhiều người, làm gì có tâm trạng mà viết thư? Cầm bút nửa ngày không nặn ra được một chữ mà buổi tối nhất định phải giao nộp, rơi vào đường cùng, đành phải lên mạng cầu cứu, tìm được hai lá thư thoạt nhìn cũng không tệ lắm, copy đông rồi lại copy tây, Cố Hạ túm tóc đến nỗi mất đến vài mảng, cuố