Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trúc Mã Nhà Tôi

Trúc Mã Nhà Tôi

Tác giả: Tiểu Tiểu Vô Yêu

Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015

Lượt xem: 1341126

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1126 lượt.

búp bê kia đi tập tễnh qua đây, đặt mông ngồi trên thành cát anh vừa đắp xong, cô bé ấy ngây ngốc ngơ ngác giơ lên kẹo que trong tay, hỏi anh, cậu ăn không. Ha ha, sau đó búp bê kia ở sát vách nhà anh, mỗi ngày, ngày nào cũng xuất hiện trước mặt anh, đi theo sau mông anh, hô lên Mễ Tu, Mễ Tu… Cùng nhau vào tiểu học, tuy rằng không cùng một lớp, nhưng bạn học lớp anh đều rất thích cô bé ấy, bọn họ thường xuyên hỏi anh, Mễ Tu búp bê Barbie nhà cậu thật sự rất đáng yêu nha, có thể chia cho tôi một bé không… Sau đó, cô bé theo bố mẹ chuyển nhà, trước khi đi, cô bé còn đầy khí thế ấn chuông cửa nhà anh, tuyên bố với anh, cậu là người của tớ, hãy nhớ khi lớn lên phải đến nhà tớ cầu hôn, nói xong, cô bé ấy còn hôn anh một cái, lúc đó anh mới có mười tuổi.”
Mễ Tu bật cười khẽ khàng, nói tiếp: “Cho dù không ở cùng nhau, cô ấy vẫn thường xuyên đến tìm anh, cùng anh làm bài tập, cùng nhau ăn kem. Mỗi lần khi sửa bài sai cho cô ấy, cô ấy đều dùng hai má lúm đồng tiền lấy lòng anh, còn mở to đôi mắt tròn vo, khiến anh không nỡ lòng nói một câu quở trách cô ấy. Rồi sau đó… bọn anh trình diễn một màn thanh mai trúc mã kinh điển, cô ấy trở thành người yêu nhỏ bé của anh, còn anh trở thành A Tu nhà cô ấy, luôn luôn, cho tới hiện tại…”
Hô hấp Tiêu Quý kéo dài, đầu gục trên vai Mễ Tu, hai tay vẫn ôm chặt anh như cũ. Mễ Tu từ từ, nhẹ nhàng kéo đầu cô ra, rồi đặt cô nằm bên cạnh mình, sau đó anh vén lên tóc mái, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Trải qua lần ngoài ý muốn này, tình cảm của Tiêu Quý và Mễ Tu dường như rất tốt, hai người càng như keo dán, mà Tiêu Quý ngày càng dính lấy anh, gần như đến nỗi đi đâu cũng đi theo. Sắp khai giảng, Mễ Tu cũng tìm được chỗ ở mới, anh dự định khi nhập học để Tiêu Quý xin ở ngoài trường. Lúc này, Tiêu Quý lại nhận được điện thoại của chú, báo rằng trái tim của bà nội có vấn đề, bệnh viện nói phải lập tức làm phẫu thuật tim. Bà nội tuổi đã cao, chú thật sự sợ có điều bất trắc, đến lúc ấy Tiêu Quý oán giận ông ta, nghĩ một chút, ông ta vẫn quyết định gọi cho Tiêu Quý, hy vọng cô có thể trở về một chuyến.
Nghe được tin tức như vậy, Tiêu Quý nhất thời hoang mang, không biết nên làm gì bây giờ. Giải phẫu tim, có phải rất nguy hiểm không, bà nội đã lớn tuổi thế này, có thể chịu đựng được không?
May mà Mễ Tu ở bên cạnh cô, dịu dàng an ủi, anh nói không sao đâu, ca giải phẫu kia tính an toàn rất cao, không có việc gì cả. Anh lập tức đặt vé máy bay, dự định cùng cô trở về.
Bởi vì sắp khai giảng, Lưu Cẩm Trúc đã dọn tới ký túc xá của đơn vị, hôm nay bà trở về thu dọn vài bộ quần áo còn chưa mang đi.
Đang xếp quần áo, Lưu Cẩm Trúc có chút không yên lòng, bà nghe Mễ Tu nói, bà nội Tiêu Quý phải làm phẫu thuật, bà rất lo lắng, nhưng không dám nói muốn cùng về với Tiêu Quý, bà sợ cô vì thế mà lại nảy sinh mâu thuẫn với bà. Trải qua lần ngoài ý muốn trước, thái độ của Tiêu Quý đối với bà lại chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, tuy rằng cô vẫn không chủ động nói chuyện với bà, nhưng chỉ cần bà mở lời trước thì cô sẽ trả lời, hơn nữa cũng không có lời nói và việc làm gì quyết liệt. Đối với điểm ấy, Lưu Cẩm Trúc rất vui mừng. Bà không khẩn cầu Tiêu Quý có thể lập tức tha thứ cho bà, chỉ cần như bây giờ, để bà nhớ cô thì có thể qua thăm cô, những mặt khác từ từ sẽ tới.
Xếp xong quần áo, Lưu Cẩm Trúc cụp mắt thở dài một tiếng. Mấy hôm trước Mạnh Học Đông đến chỗ làm tìm bà, đây cũng là lần đầu tiên bà gặp ông ta sau khi rời khỏi nhà họ Mạnh. Mạnh Học Đông lại gầy như thế, đã không vẻ phóng khoáng và nho nhã của lúc thường, râu ria xồm xoàm, đáy mắt thâm quầng, vẻ mặt mệt mỏi, vô cùng hốc hác. Chỉ là hơn một tháng không gặp, ông ta và người đàn ông trong trí nhớ của bà như là hai người khác nhau.
Ông ta đến để tạm biệt Lưu Cẩm Trúc, ông ta muốn đưa Mạnh Nhụy đi Singapore định cư, sau này có lẽ không bao giờ trở về nữa. Nghe tin tức ấy, Lưu Cẩm Trúc không bày tỏ sự kinh ngạc bao nhiêu, bà rất bình thản nói câu, thuận buồm xuôi gió. Hiện tại, bà và ông ta thực ra không cần nói quá nhiều, những lời muốn nói đều đã nói hết trong thời gian sống chung, câu nên nói và không nên nói.
Đối với câu trả lời của bà, Mạnh Học Đông cười chua xót, thật lâu sau mới nói, em hãy bảo trọng, sau đó ông ta xoay người rời đi, bóng lưng cô đơn như thế. Lưu Cẩm Trúc nhìn ông ta bỏ đi, bà không nói thêm gì nữa, cũng không còn nhiều lưu luyến. Bà cho rằng lần này ông ta qua đây chính là nói chuyện về Mạnh Nhụy, nhưng lại chẳng nhắc tới chữ nào. Lưu Cẩm Trúc từng nghe bạn bè nói, bệnh cũ của Mạnh Nhụy không tái phát, nhưng tình trạng sức khoẻ vẫn không lạc quan, hơn nữa cô ta từ chối trị liệu, cảm xúc không ổn định. Lần này Mạnh Học Đông đưa cô ta đi Singapore, ngoài thay đổi công việc ra, cũng là muốn thay đổi hoàn cảnh khác cho cô ta. Nghe nói, bây giờ ngày nào Mạnh Nhụy cũng đến bác sĩ tâm lý, cô ta mắc chứng hưng cảm*.
là một tâm trạng hứng khởi cao bất thường hoặc dễ bị kích thích, cáu kỉnh, khuấy động và/hoặc đầy năng lựợng, thuộc nhóm rối loạn khí sắc.
Ngẫm lại một loạt biểu hiện của Mạnh Nhụy trước kia, L


XtGem Forum catalog